“Như nào?”
“Cũng không như nào cả, chúng tôi đều là người văn minh, sẽ không động thủ. Nhưng chúng tôi sẽ vì quyền lợi hợp pháp của mình mà ‘đấu tranh’. Ngài muốn sa thải nhiều quản lý cấp cao như vậy, được, có thể, vậy thì mời ngài tiến hành bồi thường theo luật.”
Thường Dương phụ họa theo: “Giám đốc Viên nói không sai, tên họ Kỳ kia ông xem thường những quản lý cấp cao như chúng tôi, muốn loại bỏ hết chúng tôi, không sao hết, ông là chủ tịch ông có quyền làm như vậy. Nhưng phải tiến hành bồi thường tương xứng cho chúng tôi. Người khác tôi mặc kệ, giống như Thường Dương tôi, dựa theo lương và số năm làm việc của tôi, ông muốn đuổi việc tôi, ít nhất phải lấy ra 9 tỷ tiến hành bồi thường.”
Một người sẽ 9 tỷ, nhiều người như vậy cộng lại, công ty phải bồi thường hàng chục tỷ.
Kỳ Chấn nheo mắt lại.
Khoản tiền này thật ra không nhiều, ông ta vẫn lấy ra được.
Dùng hàng chục tỷ để đuổi đám người này đi, triệt để loại bỏ bè cánh của Viên Triệu Hào, thật ra vẫn có thể chấp nhận được.
Khi Kỳ Chấn chuẩn bị đồng ý yêu cầu của đám người Thường Dương, Giang Nghĩa lại chủ động mở miệng nói: “15 tỷ.”
Mọi người đều sững người.
“Cái gì 15 tỷ.” Thường Dương hỏi.
“Tôi là nói 9 tỷ ít quá, cần khoản bồi thường 15 tỷ.” Giang Nghĩa nói.
Tất cả mọi người ở đây nghe mà đều trợn mắt há hốc mồm.
Gặp thấy người trả giá, nhưng chưa từng ai trả giá như vậy, đâu có ai nâng giá lên cao rồi trả? Như vậy không phải là kẻ ngốc sao?
Ngay cả Kỳ Chấn cũng không hiểu Giang Nghĩa đang làm cái gì.
Thường Dương cười ha hả: “Được nha Giang Nghĩa, cậu coi như có chút lương tâm; được, ông chỉ cần đưa tôi 15 tỷ, tôi lập tức phủi mông rời đi, từ nay về sau tôi đi đường Dương Quan của tôi, ông đi cầu độc mộc của ông, chúng ta không gặp lại nữa.”
Những người khác phần lớn đều có suy nghĩ này.
Nếu không thể tiếp tục ở lại, vậy cầm ít tiền bồi thường rời đi, cũng là một lựa chọn thích hợp.
Kết quả, lời tiếp theo của Giang Nghĩa khiến bọn họ kinh ngạc muốn rớt cằm.
Giang Nghĩa cười ha hả: “Ông hiểu lầm rồi, ý của tôi không phải là muốn cho ông 15 tỷ, mà là muốn ông cho Star Jewelry của chúng tôi 15 tỷ. Giao tiền, sau đó ông có thể đi.”
Thường Dương nghi ngờ tai của mình có phải có vấn đề không, đây còn là lời con người nói hay sao?
Viên Triệu Hào ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt mờ mịt: “Giang Nghĩa, cậu nói gì cậu biết rõ không?”
Giang Nghĩa nhìn Viên Triệu Hào nói: “Trên danh sách cũng có tên của ông, ông là tổng giám đốc của chi nhánh Giang Nam, người tổng phụ trách, trách nhiệm phải chịu sẽ lớn hơn bọn họ. Thường Dương phải bồi thường 15 tỷ, ông phải bồi thường 30 tỷ.”
Viên Triệu Hào nghe xong thì cười to.
“Giang Nghĩa, cậu có phải bị sốt, đầu óc bị úng rồi không?”
“Star Jewelry không tuân thủ hợp đồng muốn đuổi việc tôi, không những không bồi thường tiền, còn muốn chúng tôi bỏ tiền vào, trên đời này có đạo lý này sao?”
Mọi người đều mở miệng mắng Giang Nghĩa.
Tuy nhiên, Giang Nghĩa chỉ dửng dưng đáp lại: “Viên Triệu Hào, ông cứ phải ép tôi nói ra chuyện của ông sao?”
“A? Chuyện gì của tôi?”
Giang Nghĩa để một bản danh mục ở trên bàn: “Chuyện ông thông đồng với người khác bắt tay hãm hại tôi trộm ngọc đi, tôi còn chưa tính với ông.”
Nhìn thấy danh mục đó, Viên Triệu Hào lập tức nghẹn lời.
Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Ngoài ra, tôi nghĩ ông còn không biết, phòng làm việc của ông sớm đã bị lắp camera. Cuộc đối thoại của ông và Thường Dương và ông mật báo tin cho trang sức Thiệu Anh, tất cả đều ghi lại rõ ràng. Sao hả, muốn xem không?”
Nghe thấy câu này, Viên Triệu Hào bị dọa cho tái mặt, ngồi phịch xuống.
Ông ta bây giờ biết tại sao Giang Nghĩa có tự tin như vậy rồi.
Giang Nghĩa đã nắm được chứng cứ phạm tội của ông ta, loại chuyện tiết lộ bí mật thương nghiệp lớn như này, một khi bị bắt là sẽ ngồi tù mọt gông.
“Còn cả các người.”
Giang Nghĩa nhìn mọi người, lạnh lùng nói: “Các người và Viên Triệu Hào, Thường Dương cùng một giuộc, giúp bọn họ làm việc, tiết lộ bí mật của công ty cho trang sức Thiệu Anh. Các người tưởng tôi và chủ tịch Kỳ đều mù sao?”
“Chứng cứ phạm tội liên quan tới mỗi một người, tôi đều nắm trong tay.”
“Tôi có thể tiến hành khởi kiện các người bất cứ lúc nào, cái chờ đợi các người sẽ là cơm tù.”
Lúc này cả phòng họp hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Im phăng phắc.
Đám người vừa rồi còn hùng hổ, nói năng hống hách, lúc này giống như những con chim sợ cành cong, cúi đầu không dám nói chuyện.
Ngay cả Thường Dương rất hung dữ cũng nhịn tức không dám lớn tiếng nói chuyện.
Ông ta biết rõ tội mình phạm phải nghiêm trọng cỡ nào.
Nếu Giang Nghĩa hoàn toàn tra rõ thì số tiền ông ta tham ô cũng đủ để bắn chết mấy lần rồi.
Phải làm sao đây?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!