Hơn nữa không chỉ là tầng quản lý, ngay cả nhân viên bình thường cũng có rất nhiều người bị Viên Triệu Hào mua chuộc rồi.
Kỳ Chấn không hiểu: “Sắp xếp tầng quản lý tôi biết là như nào, nhưng ngay cả nhân viên bình thường cũng mua chuộc, đây là có ý gì?”
Giang Nghĩa đã mỉm cười: “Đây chính là chỗ cao minh của Viên Triệu Hào. Cái giá tiêu tốn khi mua chuộc nhân viên bình thường thật ra rất nhỏ, nhỏ hơn rất nhiều so với việc sắp xếp tầng quản lý. Nhưng tác dụng mà đám người này phát huy lại không thể đo lường.”
“Những nhân viên bình thường này nhiều năm sống và làm việc ở tầng thấp, nắm rất rõ hướng gió của tầng thấp của công ty. Một khi có tí thông tin gì thì có thể thông báo trước cho Viên Triệu Hào.”
“Thậm chí, bọn họ có thể đổ thêm dầu vào lửa, thổi phồng lên với Viên Triệu Hào, đả kích đối phương, cực kỳ có tác dụng. Những người này, miệng mồm nói rất khó coi, lời ác độc gì cũng có thể bịa ra được.”
Điều này không phải giả.
Người của tầng quản lý nói chuyện là phải chịu trách nhiệm, không thể nói tùy tiện, nhưng người bên dưới lại có thể không kiêng kỵ gì mà tạo tin đồn.
Điều đáng sợ hơn là đám người này kéo bè kéo phái, làm hỏng phong khí của cả công ty.
“Hửm?” Kỳ Chấn bỗng nhìn sang Giang Nghĩa: “Tôi nói này cậu em Giang, cậu cả ngày đối đầu với Viên Triệu Hào, theo lý mà nói, cậu nên bị đám chó sai tầng thấp này chỉnh cho hiểu vấn đề rồi chứ, sao tôi một chút lời mắng chửi về cậu cũng không nghe thấy?”
Giang Nghĩa khẽ cười một tiếng: “Bởi vì bọn họ không dám.”
“Tại sao?”
“Bốn chữ --- giết gà dọa khỉ.”
Giang Nghĩa uống ngụm rượu, giải thích: “Trước đó có một nhân viên cố ý bịa tin đồn về tôi, nói xấu tôi, tôi cũng không hàm hồ, đầu tiên thanh minh ở trước mặt mọi người, sau đó tận tay tống kẻ đó vào tù, tuyên án 8 năm tù giam, hơn nữa bắt kẻ đó bồi thường cho tôi 4.8 tỷ tiền tổn thất tinh thần.”
“Về sau người của nhà kẻ đó tới làm loạn, tôi cũng không khách sáo, tống từng người vào trong tù, người nhẹ nhất bị giam nửa năm.”
Cũng tức là già trẻ của gia đình người nhân viên kia bị gánh họa hết!
Kỳ Chấn hít một hơi khí lạnh: “Cậu em Giang, không nhìn ra thủ đoạn của cậu thâm độc như vậy.”
Thâm độc sao?
Đối với chiến thần Tu La, chuyện thâm độc hơn gấp trăm lần như thế cũng đã từng làm.
Giang Nghĩa nói: “Có vài chuyện buộc phải làm, tôi dùng thủ đoạn nghiêm khắc nhất xử lý nhân viên tạo ra tin đồn ác ý này chính là giết gà dọa khỉ. Sự thật chứng minh, sau khi tôi làm vụ này thì không có bất cứ một nhân viên nào dám bịa chuyện về tôi nữa. Cho dù là người thảo luận về tôi cũng ít đi rất nhiều, sợ nói sai cái gì đó.”
Đây chính là uy tín.
Giang Nghĩa là tầng quản lý, là giám đốc thu mua, người đố kỵ đổ mắt về anh nhiều không đếm xuể, nếu không dùng chút thủ đoạn để lập uy tín, vậy anh ngày nào cũng sẽ ở trung tâm của dư luận.
Liên quan tới điểm này, ngay cả Kỳ Chấn cũng bội phục sát đất.
Giang Nghĩa, có mặt ôn hòa, cũng có một mặt cương nghị, đối phó với người khác nhau sử dụng thủ đoạn khác nhau, năng lực này không phải ai cũng có thể sở hữu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!