Đinh Phong Thành lập tức ngồi xuống cạnh Giang Nghĩa, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái hộp màu đen hình chữ nhật rất tinh tế, đưa qua.
“Chú ba, đây là một chút quà gặp mặt cháu tặng cho chú, mong chú nhận ạ.”
“Yo, cái gì vậy?”
Đinh Nhị Tiến nhận lấy, ở trước mặt mọi người mở chiếc hộp ra, bên trong đựng một cái bút lông vừa cổ vừa đẹp.
Nhìn thành phẩm đó thì biết giá trị không rẻ.
“Cái này, Phong Thành, cây bút này không rể nhỏ? Làm cháu tốn kém rồi.”
Đinh Phong Thành nói: “Haizz, một cây bút mà thôi, có thể tốn kém gì chứ? Chủ yếu chú ba thích thư pháp, có cây bút lông này, chú sau này như hổ thêm cánh, thư pháp viết ra sẽ càng nhiều càng tuyệt hơn.”
Tô Cầm lắc đầu: “Phong Thành à, đoán chắc khiến cháu thất vọng rồi. Chú ba của cháu thích thư pháp thì thích thật, nhưng mấy chữ ông ấy viết ấy, thật sự không thể nhìn được.”
Đinh Nhị Tiến lườm bà ta: “Nói cái gì thế? Phụ nữ nói chuyện phụ nữ, đàn ông chúng tôi nói chuyện với nhau, phụ nữ đừng xen vào.”
Tô Cầm cười ha hả, không để ý ông ta nữa.
Người một nhà cực kỳ vui vẻ, ăn cơm cũng vô cùng ngon.
Mấy phút sau, một nhóm người khác đi vào, người đi đầu là một nam một nữ, chính là gia chủ của nhà họ Đinh hiện nay --- Đinh Hồng Diệu, và em gái Đinh Hoàng Liễu của anh ta.
Hai người vừa xuất hiện, bầu không khí ở hiện trường trở nên có chút kỳ dị.
Tất cả mọi người đều không dám nói to tiếng, đũa cũng không dám đưa ra, cho tới khi hai người đi tới trước bàn của Đinh Nhị Tiến, những người khác mới thở phào.
Hết cách, ở đây có rất nhiều người đều là bị Đinh Hồng Diệu đuổi việc, còn có rất nhiều người bị Đinh Hồng Diệu dày vò.
Bọn họ thống hận Đinh Hồng Diệu, nhưng càng sợ Đinh Hồng Diệu hơn.
Tuy Giang Nghĩa hiện nay phát tài rồi, Đinh Phong Thành cũng hơn ngày xưa, nhưng ở trong mắt của mọi người, Giang Nghĩa và Đinh Phong Thành cộng lại cũng không thể so được với Đinh Hồng Diệu.
Bất luận là năng lực hay tâm cơ, hoặc là tài sản.
Đinh Hồng Diệu ở trong thế hệ trẻ là người xuất sắc tuyệt đối, điểm này không cần nghi ngờ.
Đinh Hồng Diệu ho một tiếng, chủ động nói: “Chú ba, chú đón sinh nhật, bữa tiệc lớn như vậy, sao cũng không thông báo cho cháu và Hoàng Liễu chứ?”
Đinh Nhị Tiến cười lạnh: “Yo, cậu còn biết tôi không thông báo cho các người à? Không thông báo cho các người, các người còn tới, như này gọi là không mời tự tới, rất không lễ phép, hiểu chứ?”
Đây là nói móc rồi.
Ở trong tất cả mọi người của nhà họ Đinh, Đinh Nhị Tiến chắc chắn là một người bá đạo.
Tuy những người khác tính cách khác nhau, nhưng nói chuyện làm việc đều sẽ không nói trắng ra, cho dù ngứa mắt với ai đó, cũng sẽ giấu đi, nói xấu ở sau lưng.
Nhưng Đinh Nhị Tiến lại khác.
Ông ta trước giờ không trúng chiêu này, không thích là không thích, mắng bạn ở ngay trước mặt.
Loại tính cách này hoàn toàn tương phản với ông cụ Đinh Trung, đây cũng là lý do tại sao ông cụ không thích ông ta, cho nên Đinh Nhị Tiến mới từ sớm rời khỏi nhà họ Đinh, tự mình ra ngoài đi làm.
Mọi người đều biết tính khí này của Đinh Nhị Tiến, cho nên cũng không thấy lạ.
Đinh Hồng Diệu cũng không coi ra gì, mỉm cười, không để trong lòng.
Anh ta tiếp tục nói: “Tính khí của chú ba vẫn không có gì thay đổi, vẫn thành thực như vậy. Yên tâm, hôm nay cháu và Hoành Liễu tới không phải là tới phá, là thật lòng tới chúc mừng sinh nhật.”
Đinh Hoàng Liễu đi tới nói: “Chú ba, chúng cháu biết chú thích kịch hoàng mai, cho nên đặc biệt tìm tới một diễn viên nổi tiếng chuyên hát kịch hoàng mai – ông Vu Sùng Lâu, hát một vở cho chú!”
Vu Sùng Lâu?
Mọi người vừa nghe thì đều ngây ra.
Đây là diễn viên rất nổi tiếng, người bình thường căn bản không mời được.
Nghe nói bản lĩnh nghệ thuật của người này rất cao, hơn nữa không thích tiền không háo sắc, gần như vô dục vô cầu, chỉ là theo đuổi nghệ thuật mà hát kịch, căn bản không sợ bất cứ phú hào nào, càng sẽ không vì cường quyền mà cúi mình.
Vậy nên, muốn mời được người này, độ khó rất lớn.
Trước đây không biết có bao nhiêu người muốn nghe Vu Sùng Lâu hát một vở, nhưng căn bản không nghe được, có thể nói, ở lĩnh vực hát kịch hoàng mai, Vu Sùng Lâu chính là người đứng đầu, đương thế không ai địch lại được.
Thật không ngờ Đinh Hồng Diệu có bản lĩnh thật lớn, vậy mà thật sự mời được diễn viên nổi tiếng như Vu Sùng Lâu.
Mọi người đều giơ ngón cái, khâm phục sát đất.
Trong lòng Đinh Nhị Tiến không biết có cảm giác gì.
Ông ta đương nhiên muốn xem màn biểu diễn đặc sắc của Vu Sùng Lâu, nhưng ông ta càng hy vọng là Giang Nghĩa mời tới, chứ không phải do Đinh Hồng Diệu mời tới.
Đây tính là gì chứ?
Đây rõ ràng là tới khoe khoang, tỏ vẻ uy phong.
Nhìn thì hòa khí, thật ra là muốn chứng minh cho người khác thấy, Đinh Hồng Diệu anh ta có thể làm được chuyện mà người khác không làm được.
Những ngày này, Đinh Hồng Diệu đã thua Giang Nghĩa mấy lần.