Đinh Phong Thành động lòng rồi, 2/3 giá trị trường chắc chắn là một sự nhượng bộ cực lớn. Không nhà máy nào trên thị trường có thể nhượng bộ nhiều như vậy.
Chẳng phải có câu: Không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống cả.
Sao đối phương lại phải nhượng bộ?
Đinh Phong Thành cũng không phải đồ ngốc, chưa tới mức độ người ta nói gì cũng tin đâu.
Anh ta cố kìm lại sự kích động trong lòng, sau đó anh ta tựa lưng vào ghế, hứng thú nhìn Tôn Khả Thành rồi thăm dò: “2/3 à, Sếp Tôn, ngài hi sinh cũng nhiều đấy; nhưng chuyện này khiến tôi không khỏi hoài nghi, sao ngài lại chịu nhượng bộ nhiều như vậy?”
Tôn Khả Thành nghiêm túc nói: “Như ngài nói đấy, nhà máy chúng tôi chỉ là một nhà máy nhỏ bình thường, không có gì quá nổi bật, căn bản không thể nào sánh nổi với các nhà máy khác.”
“Thế nên, nếu tôi không nhượng bộ ở một mức độ nhất định thì sao ngài phải chọn hợp tác với công ty chúng tôi chứ không phải các nhà máy nổi tiếng hơn, quy mô lớn hơn?”
“Ngài thấy có đúng không?”
Vấn đề lại đá về cho Đinh Phong Thành.
Đúng là như vậy, nếu anh ta không nhượng bộ thì Đinh Phong Thành chẳng có lí do gì mà phải hợp tác với Tôn Khả Thành cả, nên trên lý thuyết thì cũng có lý.
Để Đinh Phong Thành yên tâm, Tôn Khả Thành lại nói tiếp: “Tôi cũng không giấu gì ngài, một lượng lớn nguyên vật liệu hiện đang ứ đọng trong nhà máy chúng tôi, lương của công nhân cũng thiếu hơn một tháng rồi.”
“Tôi giải quyết không nổi.”
“Tôi hạ giá ở một mức độ nhất định để bán hết số hàng tồn này, kiếm cũng không được bao nhiêu nhưng ít nhất có thể bù tiền lương cho công nhân, đồng thời tôi cũng sẽ không bị lỗ, đảm bảo nhà máy hoạt động bình thường.”
“Tôi làm vậy cũng vì bất đắc dĩ thôi.”
Lời giải thích này rất hợp tình hợp lý.
Trong tình hình hiện nay, thị trường tiêu thụ không tốt, rất nhiều nguyên vật liệu đều bán không hết rồi tích trong nhà máy. Vì giải quyết hàng tồn mà quyết định hạ giá, rất hợp lý.
Đinh Phong Thành yên tâm phần nào.
Cuối cùng, anh ta cũng mỉm cười: “Sếp Tôn, giá cả là giá cả, nhưng chất lượng vẫn là ưu tiên hàng đầu.”
Tôn Khả Thành lập tức đáp lời: “Ngài yên tâm, nguyên vật liệu của chúng tôi đều đạt chất lượng hạng nhất.”
“Hạng nhất hay không thì tôi không thể chỉ nghe ngài nói suông được.” Đinh Phong Thành gọi bên người ngoài: “Thư ký, gọi lão Đổng lên đây.”
Một lúc sau, Đinh Phong Thành bước vào: “Sếp Đinh tìm tôi có việc gì sao?”
Đinh Phong Thành chỉ vào Tôn Khả Thành: “Đây là Sếp Tôn, bây giờ ông hãy đi với sếp Tôn một chuyến, giúp tôi kiểm tra xem nguyên vật liệu trong tay anh ta có đạt chuẩn hay không, ngoài ra, hãy kiểm tra hiện họ đang có bao nhiêu hàng.”
Tôn Khả Thành gật đầu: “OK, vậy tôi sẽ đi một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!