Sắc mặt Giang Nghĩa trắng bệch, hô hấp yếu ớt, ánh mắt mông lung, nhìn giống như là người sắp chết.
Lần này, Đinh Thu Huyền thật sự sợ hãi.
Cô chỉ hờn dỗi với Giang Nghĩa, nhưng mà tuyệt đối không muốn làm tổn thương Giang Nghĩa, sao cô biết được mình chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái liền đẩy Giang Nghĩa từng chinh chiến sa trường biến thành cái dạng này?
“Ông xã à, anh đừng có hù dọa em mà, cầu xin anh đó.”
Giang Nghĩa cố gắng mở to mắt: “Có có lẽ là anh không chịu nổi rồi, ba nhát dao vẫn còn chưa khôi phục, bây giờ lại tiếp tục tổn thương.”
“Vậy, vậy để em gọi 115.”
“Không còn kịp nữa rồi.” Giang Nghĩa nắm lấy tay Đinh Thu Huyền: “Bà xã, trước khi chết, anh chỉ muốn nói với em đời này của anh, người mà anh yêu nhất chỉ có một mình em, sẽ không bao giờ thay đổi, trong lòng anh cũng chỉ có một mình em, không tồn tại người phụ nữ thứ hai.”
Đinh Thu Huyền khóc không thành tiếng: “Đừng có nói những chuyện này nữa, bây giờ em đưa anh đến bệnh viện.”
“Không, em không chịu tin lời anh, anh chết không nhắm mắt.”
Đinh Thu Huyền vừa lau nước mắt vừa gật đầu lia lịa: “Em tin tưởng anh mà, chỉ cần anh sống thì anh có nói cái gì em cũng tin anh, nói cái gì em cũng đồng ý.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Vậy em đưa mặt lại gần anh một chút, anh muốn nhìn em một lần cuối cùng.”
Đinh Thu Huyền cúi thấp đầu, đúng lúc này Giang Nghĩa đột nhiên duỗi tay ra ôm chặt lấy Đinh Thu Huyền, sau đó giống như con hổ đói vồ mồi, ngay lập tức hôn lên môi Đinh Thu Huyền.
Lúc này, tình yêu ngập tràn.
Đinh Thu Huyền không hề giãy giụa, cô hưởng thụ niềm vui của tình yêu.
Hai người thắm thiết hôn nhau thật lâu, cũng không chịu tách ra.
Một lúc lâu sau.
Lúc hai người tách nhau ra, Đinh Thu Huyền mới kịp phát hiện mình bị lừa rồi.
“Anh, anh gạt em, anh căn bản không có bị gì hết.”
Đinh Thu Huyền xấu hổ vô cùng, cô lại đấm đá Giang Nghĩa.
“Được rồi được rồi, em cứ tiếp tục đánh như thế, anh thật sự có chuyện mất.”
Giang Nghĩa ngăn cản Đinh Thu Huyền, lại đưa tay kéo cô đến gần mình: “Bây giờ em đã tin tưởng tình yêu anh dành cho em là duy nhất và chân thành nhất rồi chứ?”
“Hừ.” Đinh Thu Huyền hờn dỗi nói: “Ai biết có phải là anh đang lừa gạt em không, ngày hôm nay anh ra ngoài với Tô Nhàn, em thấy rất rõ ràng Tô Nhàn vô cùng vui vẻ, là phụ nữ, em biết rõ suy nghĩ trong lòng con bé.”
Đúng vậy, quả thật Tô Nhàn có tình cảm với Giang Nghĩa.
Có đôi khi không cần phải che giấu, nói rõ ràng ngược lại sẽ ít phiền phức hơn nhiều.
Giang Nghĩa nói thẳng: “Anh cũng không nói dối em, ngày hôm nay trên đường trở về, Tô Nhàn đã thổ lộ với anh.”
Đầu Đinh Thu Huyền liền oành một tiếng, muốn nổ tung.