Đây vốn là ván cờ mà Kỳ Chấn, Viên Triệu Hào mỗi bên nhường một bước.
Tuy nhiên, Giang Nghĩa không thấy như vậy.
Anh ho khẽ một tiếng: “Chủ tịch Kỳ, có chuyện ông e là hiểu lầm rồi.”
Kỳ Chấn nhìn sang Giang Nghĩa: “Có chuyện gì?”
“Ông không có trách nhiệm, tôi cũng không làm sai. Tuy tôi tiêu 300 tỷ có hơi nhiều, chỉ mua 100 viên đá thô có hơi ít, nhưng 100 viên đá thô này, viên nào cũng là cực phẩm, chỉ lời không lỗ.”
Nghe thấy lời này, Kỳ Chấn nghẹn lời, trong lòng rất oán trách Giang Nghĩa: Tôi cũng đã giúp anh thoát ra rồi, anh sao còn dí vào họng súng thế? Như này không phải là khiến tôi khó xử hay sao?”
Viên Triệu Hào vốn định dừng thì ngay lập tức lấy lại tinh thần, ông ta cười ha hả nói: “Chủ tịch Kỳ cũng nghe thấy rồi, mắt nhìn của Giang Nghĩa nông cạn, ngu ngốc, tôi không đồng ý là trách nhiệm của ông, tất cả trách nhiệm đều nên do Giang Nghĩa gánh vác!”
Những chó săn của Viên Triệu Hào người nào người nấy đều đứng dậy.
“Phải, dựa vào đâu Giang Nghĩa làm công ty tổn thất 300 tỷ lại phải để chủ tịch Kỳ chịu trách nhiệm chứ?”
“Đuổi việc Giang Nghĩa!”
“Kẻ phá hoại như này, không xứng làm giám đốc thu mua.”
Mọi người mắng rất dữ dội, bọn họ đều hận không thể mau chóng đuổi Giang Nghĩa đi.
Chỉ cần Giang Nghĩa đi, Viên Triệu Hào có thể tiếp tục vét tiền, bọn họ cũng có thể uống được nước canh; bây giờ Giang Nghĩa giữ chức giám đốc thu mua, nước canh của bọn họ cũng mất luôn, có thể không gấp được sao?
Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Kỳ Chấn dù muốn bảo vệ Giang Nghĩa cũng lực bất tòng tâm.
Bên kia còn có người tức quá đạp một cước bay cái sọt, đá thô bên trong rơi ra sàn, cả phòng họp trở nên bừa bãi.
Xem ra, không cách chức Giang Nghĩa là không được rồi.
Lúc này, Giang Nghĩa chủ động mở miệng nói: “Dừng, để tôi nói một câu.”
Một nhân viên đi lên chỉ vào Giang Nghĩa: “Nói cái con mẹ nhà anh? Cút mau!”
Giang Nghĩa đưa tay ấn vào cổ của nhân viên đó, lập tức đập vào bàn họp, người đó ngất ngay tại chỗ.
“Bây giờ, có thể nghe tôi nói rồi chứ?”
Quậy như này, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không dám nói chuyện.
Đám người này ăn mềm không ăn cứng, trước giờ không dám bắt nạt kẻ nóng tính.
Viên Triệu Hào trừng anh: “Giang Nghĩa, đừng tưởng rằng thân thủ của cậu giỏi thì có thể thích gì làm nấy, bây giờ là xã hội của luật pháp, nếu cậu không thể cho mọi người chúng tôi một lời giải thích hợp lý, hôm nay, cậu đừng hòng bước ra được khỏi cửa lớn này!”
Ha ha, chiến thần Tu La muốn đi, có ai giữ được?
Chỉ có điều, Giang Nghĩa quả thật không cần sử dụng võ lực nữa.
Anh chỉ vào những viên đá rải rác trên sàn rồi nói: “Sọt đá thô này là tôi mua về, tiêu 300 tỷ.”
“Bây giờ, hãy tiến hành cắt, livestream.”
“Nếu kết quả sau khi cắt không thể vãn hồi tổn thất của công ty, vậy thì tôi chủ động từ chức, hơn nữa còn sẽ chịu trách nhiệm đền bù tổn thất 300 tỷ.”
“Nếu thành tích sau khi cắt không tệ, vậy...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!