“Anh Đinh, chúng tôi nhận được tin có người tố cáo công ty anh trốn thuế, làm giả sổ sách, bây giờ mời anh về hợp tác điều tra, đồng thời đến phòng tài chính lấy sổ sách kế toán ra để chúng tôi xem qua.”
Đinh Phong Thành ngây người.
Công ty của anh ta chỉ là một công ty rỗng, tuy rằng thường xuyên lỗ, nhưng đều là những số liệu hợp pháp, sao lại dính tới trốn thuế chứ? Càng không phải nói tới làm giả sổ sách rồi.
Anh ta muốn hỏi thêm vài câu nữa, Đinh Hoàng Liễu bên kia kinh ngạc nói: “Hả, em hai, sao em lại làm vậy? Chị đã khuyên em bao nhiêu lần rồi, làm người nhất định phải trung thực, sao có thể đi làm những chuyện phạm pháp?”
“Em làm như thế, công ty chế tạo Đinh Hạch sẽ phải đóng cửa mất rồi?”
Nghe cô ta nói như vậy, biết ngay là vui mừng trước nỗi đau của người khác.
Đinh Hoàng Liễu chỉ mong sao công ty chế tạo Đinh Hạch đóng cửa, ai bảo Đinh Phong Thành cướp đi hạng mục của cô ta?
Cảnh sát tiếp tục nói: “Anh Đinh, mời anh lập tức hợp tác điều tra!”
Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Đinh Phong Thành không dám qua quýt, móc một chùm chìa khóa ra: “Mời các anh đi theo tôi.”
Anh ta dẫn cảnh sát đến phòng tài chính ở cuối hàng lang, cắm chìa khóa vào mở cửa.
Lúc này, Giang Nghĩa đứng phía sau nhìn Triệu Sơn Hà, cười như không cười hỏi: “Chú Triệu, sao đổ mồ hôi nhiều thế?”
Triệu Sơn Hà nuốt nước bọt: “Đâu có gì đâu, chỉ là thấy hơi nóng thôi.”
“Thấy hơi nóng à? À, đúng rồi, chú Triệu, bình thường giờ này vợ của chú sẽ đến đón chú tan làm đúng không? Sao hôm nay chưa đến vậy?”
Nghe thấy chữ “vợ”, Triệu Sơn Hà liền cảm thấy không thoải mái.
“Hôm nay cô ấy có chút chuyện đột xuất, nên lát nữa mới tới.”
Giang Nghĩa cười khẩy: “Chú Triệu, đôi lúc có một số chuyện tuy rằng vì nguyên nhân này nọ có thể tha thứ được, nhưng cũng không thể vì vậy mà phạm phải sai lầm lớn.”
“Cậu có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến thôi.”
Nói xong, Giang Nghĩa đi đến phòng tài chính.
Triệu Sơn Hà nhìn bóng lưng anh, luôn cảm thấy Giang Nghĩa đã biết được gì đó, nhưng cũng không chắc rốt cuộc Giang Nghĩa biết được gì, vô cùng ngờ vực.
Ông ta cũng đi theo lên đó.
Một đám người đứng trước cửa phòng tài chính.
Đinh Phong Thành cầm một quyển sổ sách cho cảnh sát xem, cảnh sát nghiêm túc kiểm tra một lượt, không có vấn đề gì.
Đột nhiên, một viên cảnh sát khác nhìn thấy một quyển sổ nữa ở trên cái bàn trong góc.
“Đó là gì?”
Đinh Phong Thành liền thay đổi sắc mặt: “À, đó chỉ là sở thích cá nhân thôi, không có gì cả.”
“Sở thích cá nhân? Cho chúng tôi xem.”
“Không cần xem đâu, sẽ làm dơ hết mắt của các anh đấy.”
“Đừng nhiều lời! Đinh Phong Thành, nếu như anh không hợp tác với cảnh sát, chúng tôi lập tức đưa anh đi.”
“Đừng, tôi hợp tác là được thôi.”
Đinh Phong Thành vô cùng miễn cưỡng đưa quyển sổ trên bàn giống như một quyển sổ sách kế toán ra cho cảnh sát.
Triệu Sơn Hà đứng ở cửa lúc này đang căng thẳng đến đỉnh điểm.
Ông ta biết rằng, đó là quyển sổ sách giả, cảnh sát chỉ cần xem xong thì sẽ đưa Đinh Phong Thành đi, công ty cũng coi như xong luôn.
Xong rồi, mọi thứ đều kết thúc.
Đinh Hoàng Liễu đương nhiên cũng biết chuyện sắp xảy ra, cười haha nói: “Phong Thành à, không ngờ em còn có thói quen làm tới hai quyển sổ sách à? Quyển sổ sách còn lại ghi gì ở trỏng thế? Cho mọi người xem cùng đi.”
Trong hoàn cảnh âm thanh pha tạp lẫn lộn, cảnh sát mở quyển sổ đó ra.
Vừa mở ra, cảnh sát liền ngây người.
Đây không phải là một quyển sổ sách kế toán, trong đó không ghi lại bất kì dữ liệu nào, mà là một quyển truyện tranh minh họa cảnh H của các phim anime, khiến người khác xem tới mức xịt máu mũi.
Cảnh sát đỏ mặt, bình tĩnh xem một lượt từ đầu đến cuối, còn kiểm tra qua một lượt khe sách.
Không có ghi chép bất kì dữ liệu nào.
Quyển này, không phải là một quyển sổ sách giả.
Cảnh sát đóng quyển sổ lại, nhìn Đinh Phong Thành chằm chằm: “Đúng là sở thích cá nhân nhỉ.”
Đinh Phong Thành nhún nhún vai: “Chỉ là chút sở thích nhỏ thôi, tôi cũng không tuyên truyền ra ngoài, không phạm pháp chứ?”
“Đúng là không phạm pháp, nhưng thứ dơ dáy này anh không thể giữ lại, chúng tôi phải đem đi.”
“Này, đừng mà, tôi đã sưu tầm rất lâu đấy.”
Mọi việc thay đổi như thế khiến Triệu Sơn Hà và Đinh Hoàng Liễu mặt nghệch ra, có vẻ tiến triển của chuyện này không giống như họ tưởng tượng.
Tại sao đó không phải là một quyển sổ sách giả, mà là một quyển truyện H?
Lẽ nào Đinh Hồng Diệu nhầm lẫn rồi sao?