Từ đường nhà họ Đinh.
Đinh Trung giống như là một cậu học sinh phạm phải sai lầm quỳ gối trước bài vị liệt tổ liệt tông, cô độc lại đau lòng.
Ông ta hiến hết cả đời mình cho nhà họ Đinh, muốn xây dựng một nhà họ Đinh hùng mạnh, nhưng lại không thể nào ngờ tới đến khi mình già đi mà còn bị cháu trai ruột gài bẫy.
Một đứa cháu trai lòng dạ bất chính, một đứa cháu trai khác thì vô dụng không làm được gì.
Nhà họ Đinh sắp xong rồi.
Đinh Trung quỳ gối xám hối, nhớ lại những chuyện mà mình đã làm, vừa hối hận lại vừa bất đắc dĩ.
Cộc cộc cộc, liên tiếp có tiếng bước chân vang lên.
Đinh Thu Huyền và Giang Nghĩa đi tới.
“Ông nội, đó cũng không phải là lỗi của ông, không cần phải tự làm khó mình.” Đinh Thu Huyền nói.
“Hahaha.”
Đinh Trung thở dài một hơi, ông ta chậm rãi nói: “Thu Huyền à, thật ra thì ông nội không ngốc, cho đến nay ông nội đều biết cháu là một cô gái tốt, hiền lành lại đơn thuần.”
“Ông nội đã nhiều lần ra tay tàn nhẫn với cháu, nhưng mà lần nào cháu cũng nhẫn nhịn, nếu như đổi lại là Đinh Hồng Diệu và Đinh Hoàng Liễu, không biết bọn họ đã hại ông chết bao nhiêu lần rồi!”
Đinh Thu Huyền cắn môi, không biết phải trả lời như thế nào.
Đinh Trung tiếp tục nói: “Thật ra thì ông giận cháu cũng là bởi vì cháu cứ chậm chạp không chịu giao 10% cổ phần ra, năng lực của Giang Nghĩa vượt xa tên phế vật Đinh Phong Thành đó, ông thực sự lo lắng có một ngày bọn cháu sẽ dùng 10% cổ phần này để lấy cớ cho Giang Nghĩa lên làm gia chủ nhà họ Đinh chúng ta.”
“Vậy thì nhà họ Đinh chúng ta coi như không còn nữa, phải chấp tay giao gia nghiệp trăm năm cho người khác."
“Nhưng ai mà có thể ngờ, phòng đến phòng đi, lửa cháy từ sân sau, con nhỏ Đinh Hoàng Liễu bất hiếu lại ra tay trước. Đáng giận, thật sự đáng giận!”
Đinh Thu Huyền thở dài.
“Ông nội, cho đến bây giờ cháu và Giang Nghĩa chưa từng có suy nghĩ muốn động vào vị trí gia chủ.”
“Không có à? Haha, ai biết được. Bây giờ có nói những lời này cũng vô ích thôi, gia chủ đã là của Đinh Hồng Diệu người ta rồi.”
Giọng nói của Đinh Trung vô cùng đau buồn.
Nhìn bộ dạng này của ông ta, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu, thấy ông nội như vậy, trong lòng Đinh Thu Huyền cũng không dễ chịu.
Nhưng mà cô không thể giúp gì.
Bây giờ cô không chỉ không còn 10% cổ quyền, mà còn bị đẩy khỏi vị trí phó tổng giám đốc nhà họ Đinh, có thể nói ngoại trừ quan hệ máu mủ, cô và nhà họ Đinh không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
Có muốn giúp đỡ thì cũng không giúp được.
Có lòng nhưng không đủ sức.
Nhìn thấy Đinh Thu Huyền đau lòng khổ sở như thế, Giang Nghĩa im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng đã nói: “Thu Huyền, em có muốn lấy nhà họ Đinh về không?”
Sao chứ?
Đinh Thu Huyền và Đinh Trung đồng thời tỉnh táo lại, đồng loạt nhìn Giang Nghĩa.
“Có muốn không?” Giang Nghĩa hỏi lại một lần nữa.
Đinh Thu Huyền cười khổ: “Em muốn thì có tác dụng gì không?”
“Nếu như em muốn, anh sẽ giúp em lấy lại nó.”
“Chồng à, anh đừng nói đùa nữa.”
“Anh đã từng nói đùa với em chưa?”
Sắc mặt của Đinh Thu Huyền dần dần trở nên nghiêm túc, đúng vậy, chỉ cần chuyện mà Giang Nghĩa đã từng nói thì chắc chắn anh sẽ làm được.
Chưa từng nuốt lời.
Nhưng mà lần này không khỏi quá mức rồi, đoạt lại nhà họ Đinh à, như là chuyện không thể nào.
“Thu Huyền, em có tin tưởng anh không?”
Đinh Thu Huyền không biết phải trả lời như thế nào mới đúng, nói thật thì trong lòng cô thật sự không tin, một chuyện hoang đường như thế, đổi lại là ai cũng sẽ không tin thôi.
Nhưng mà...
Xuất phát từ sự tin tưởng, Đinh Thu Huyền vẫn gật đầu: “Được, em tin anh.”
Đinh Trung đang quỳ ở bên kia cười lên ha hả: “Giang Nghĩa à Giang Nghĩa, cậu cũng không sợ nói dối nghiệp quật à, khoác lác không làm nên chuyện đâu. Cậu cho rằng cậu là ai chớ, đoạt lại nhà họ Đinh à, cậu lấy cái gì để đoạt?”
Một chút thể diện cũng không cho.