Đinh Hồng Diệu ngẩng đầu lên nhìn Đinh Trung, dùng chất giọng bình tĩnh nói ra những lời đáng sợ: “Ông nội, ông cảm thấy tôi sẽ ngu ngốc như vậy à, nếu như chưa tính toán xong thì ngày hôm nay tôi có thể xuất hiện ở đây sao?”
Đúng vậy, Đinh Hồng Diệu đã làm việc thì không có khả năng bất cẩn như thế.
Chỉ thấy anh ta vung tay lên, lại có một người đàn ông khác bước vào, người quen vừa liếc mắt liền nhận ra ngay, đây chính là anh Hải, là một trong số các ông chủ ở trung tâm giải trí.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, anh Hải cũng có cổ quyền của nhà họ Đinh à?
Nhớ rõ là anh ta không có cổ quyền mà.
Tính sai rồi?
Đinh Phong Thành lẫn trong đám người mang theo sắc mặt trắng bệch, ngay khi nhìn thấy anh Hải, máu toàn thân anh ta lạnh dần.
Đồng thời, anh ta cũng ý thức được một chuyện... mình bị Đinh Hoàng Liễu bẫy rồi.
Lần trước đã nói là sẽ cùng nhau hại Đinh Thu Huyền, trên thực tế là vì cái lợi trước mắt mà quên đi người đâm sau lưng, người mà Đinh Hoàng Liễu thật sự muốn đối phó không phải là Đinh Thu Huyền, mà chính là anh ta.
Giờ Đinh Phong Thành có hối hận cũng không kịp nữa.
Xong rồi, tất cả đều xong hết rồi.
Nhưng mà Đinh Trung còn đang mơ mơ màng màng chưa biết sự thật, ông ta nhìn lướt qua anh Hải, khinh thường nói: “Anh là ai, đến phòng họp nhà họ Đinh chúng tôi làm gì?”
Anh Hải hắng giọng: “Tôi có 15% cổ quyền của nhà họ Đinh, tại sao lại không thể đến tham gia cuộc họp cổ quyền nhà họ Đinh chứ?”
“Cái gì?”
Đinh Trung bàng hoàng.
15% cổ quyền là một tỷ lệ tương đối lớn, ngoại trừ ông ta và Đinh Phong Thành, không thể nào còn có người có nhiều cổ quyền như thế.
“Anh nói đùa cái gì vậy?”
“Anh lấy 15% cổ quyền từ đâu ra?”
Anh Hải nhún vai: “Cái này thì phải hỏi cháu trai ngoan của ông Đinh Phong Thành kia kìa, trước đó cậu ta đánh bạc ở sòng bài của tôi, sau khi thua sạch thì liền giao hết 15% cổ quyền cho tôi, đổi lấy tiền vốn để đánh bạc, phần cổ quyền ấy đều nằm trong tay tôi.”
Những lời này giống như một cục tạ hung hăng nện vào lồng ngực Đinh Trung.
Những lời nói hoang đường như thế sẽ không phải là thật chứ?
Ông ta khó khăn quay đầu nhìn Đinh Phong Thành, đưa tay chỉ vào anh Hải, vừa hỏi Đinh Phong Thành: “Những gì anh ta nói đều là thật?”
Sắc mặt Đinh Phong Thành tái xanh, một chữ cũng không nói nên lời, chỉ là miễn cưỡng nhẹ gật đầu.
“Súc sinh, súc sinh!”
Đinh Trung đưa tay cho Đinh Phong Thành một cái tát.
Bốp.
Cái tát vang dội quanh quẩn trong cả phòng họp.
Lúc này, Đinh Trung mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", ông ta ký thác tất cả kỳ vọng vào Đinh Phong Thành, kết quả thằng cháu bất hiếu lại đem cổ phần đi vay tiền chơi đánh bạc.
Cái loại phế vật khốn nạn như thế, thật sự có thể khiến người khác tức chết mà.
Phốc.
Đinh Trung phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã ngồi lên ghế.
“Ông nội.”
“Gia chủ.”
“Gia chủ.”
Một đám người lập tức nhào tới đỡ Đinh Trung, sợ ông ta sẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Đinh Trung tuyệt vọng toàn thân run rẩy, nước mắt muốn rơi ra, là một người đàn ông cả đời kiên cường cuồng vọng, lần đầu tiên bị người khác ép vào con đường cùng như thế.
Không thể không nói, Đinh Hồng Diệu thật sự quá độc ác.
So với Đinh Hồng Diệu, Giang Nghĩa quá dịu dàng, có vài lần Giang Nghĩa đều lựa chọn thu tay, không ép Đinh Trung vào con đường chết.
Nhưng Đinh Hồng Diệu thì khác, vừa đến là đã đẩy ông ta vào chỗ chết.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là do bên cạnh Giang Nghĩa là Đinh Thu Huyền, mà bên cạnh Đinh Hồng Diệu là Đinh Hoàng Liễu.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Đinh Hồng Diệu ngửa đầu nói với vẻ tự tin: “Cộng thêm 15% cổ quyền này, số cổ quyền ủng hộ tôi đã đạt lên đến 55%, không cần bất cứ người nào phải đồng ý, tôi đã có thể lập tức kế nhiệm vị trí gia chủ.”
“Ông già à, ông lớn tuổi rồi, cũng nên về hưu đi.”
“Hahaha.”
Chuyện đã như vậy rồi, còn có gì để nói nữa?
Đinh Trung tuyệt vọng nhìn người trong phòng, trong đầu trống rỗng.
Một khi Đinh Hồng Diệu tiếp nhận vị trí gia chủ, vậy thì không cần phải suy nghĩ, chắc chắn sẽ cải cách với phạm vi lớn, xem nhà họ Đinh như cái cây hái ra tiền của anh ta, muốn thay đổi thế nào thì thay đổi thế đó.
Cái được gọi là truyền thừa sẽ không còn tồn tại.
Một gia tộc cằn cỏi trên trăm năm được truyền từ đời này sang đời khác, đến bây giờ xem như chấm dứt rồi.
“Liệt tổ liệt tông, con có lỗi với mọi người.” Đinh Trung gào khóc.
Đinh Hồng Diệu cười lạnh: “Ông già à, ông đừng có mất mặt như thế, dù sao thì Đinh Hồng Diệu tôi cũng là phận con cháu của nhà họ Đinh, truyền vào tay tôi đâu có thiệt thòi."
“Từ giờ trở đi, Đinh Hồng Diệu tôi chính là gia chủ mới của nhà họ Đinh.”
“Ông già à, ông đừng nói tôi không có tình người, tôi cho ông thời gian một ngày để thu dọn đồ đạc, ngày mai ông đã có thể rời khỏi công ty.”
Nói xong, Đinh Hồng Diệu quay người sải bước rời khỏi, tiếng cười cuồng vọng truyền vào lỗ tai của từng người.
Trên mặt Đinh Hoàng Liễu cũng đều là nụ cười, chỉ vào Đinh Trung rồi nói: “Ông già à, không phải là ông xem thường con gái à? Bây giờ ông đã biết sự lợi hại của thủ đoạn mềm dẻo chưa. Nhớ kỹ đi, ông chỉ có một ngày thôi, ngày mai còn chưa cút đi thì tôi sẽ kêu bảo vệ ném ông ra ngoài.”
Cô ta đứng dậy, dẫn theo mấy tên đồng bọn hiên ngang ngẩng đầu rời khỏi phòng họp.
Hai anh em Đinh Hồng Diệu, Đinh Hoàng Liễu, xem như đã thắng đậm một trận.
Từ hôm nay, gia chủ nhà họ Đinh đã thay đổi rồi!