Thời gian trôi qua rất nhanh, vừa chớp mắt, ngày tổ chức đại hội cổ quyền của nhà họ Đinh đã đến.
Hôm nay tất cả mọi người nhà họ Đinh đều có mặt.
Không riêng gì người có được cổ quyền như Đinh Hoàng Liễu, cho dù những người đã không còn mối quan hệ gì với nhà họ Đinh như Đinh Nhị Tiến cũng có mặt ở đại hội cổ quyền.
Trong phòng họp to lớn có mấy chục cái ghế, mọi người ngồi chật kín cả lại.
Không khí đặc biệt khẩn trương.
Thoạt nhìn, đây giống như là một nghi thức của gia tộc rất bình thường, là một nghi thức mỗi năm tổ chức một lần, làm cho có lệ. Nhưng trên thực tế, nó lại âm thầm mang theo sóng to gió lớn.
Đinh Nhị Tiến ngáp ngắn ngáp dài, thì thào nói: “Tổ chức đại hội cổ quyền cái quái gì, cũng không phân chia cổ quyền cho tôi, vị trí gia chủ cũng không để cho tôi đảm nhiệm. Xời, bệnh hình thức, có cái gì hay ho?”
Đinh Trung ngồi ở đầu bàn họp nhìn Đinh Nhị Tiến, vẻ mặt có chút không hài lòng.
“Yên lặng đi.”
Đinh Trung hét to một tiếng, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, phòng họp còn nháo nhào lúc đầu trong nháy mắt liền yên tĩnh.
Ông ta đảo mắt một vòng, dùng âm thanh vang dội mà nói: “Ngày hôm nay là ngày tổ chức đại hội cổ quyền mỗi năm một lần của nhà họ Đinh, chúng ta dựa theo lệ cũ, chúng ta..."
Đinh Trung nói rất rất nhiều thứ, đám người đều nhìn với vẻ vô hồn.
Rất nhàm chán.
Mấy lời nói như thế mỗi năm đều nói một lần, đến cuối cùng chẳng phải không có chút thay đổi gì à?.
Truyện đề cử: Ly Hôn Có Vẻ Khó
Nói khoảng hai mươi phút, điểm mấu chốt đã đến rồi... gia chủ thay đổi.
Đinh Trung hắng giọng, nhắc nhở mọi người chú ý.
Ông ta dò hỏi: “Vấn đề quan trọng hàng đầu của cuộc đại hội cổ quyền ngày hôm nay đó chính là thay đổi gia chủ nhà họ Đinh, không biết trong số người nhà họ Đinh nắm giữ cổ quyền, năm nay vẫn tiếp tục ủng hộ tôi kế nhiệm, hay là lựa chọn người khác đảm nhiệm vị trí gia chủ?”
“Mọi người cứ nói thoải mái đi, không cần phải cố kỵ gì.”
Mọi người nhìn nhau, đều không nói lời nào.
Dựa theo nhịp độ này, xem ra gia chủ năm nay vẫn sẽ không thay đổi.
Đinh Nhị Tiến cười nói: “Tôi nên nói gì đây chứ, thay đổi cái quỷ gì, ông già à, ông cũng lớn tuổi rồi mà cứ chiếm lấy không buông, không chê khó khăn à?”
Đinh Thu Huyền kéo tay áo Đinh Nhị Tiến: “Ba à, ba đừng tranh cãi nữa.”
Đinh Trung nhíu mày trừng mắt Đinh Nhị Tiến: “Thằng ba, con có ý kiến gì thì nói rõ một chút đi, đừng có làm như mình ấm ức lắm.”
Đinh Nhị Tiến nhún vai: “Con có gì có thể nói chứ, điều mà con muốn nói có thể để cho con làm gia chủ được không, ba có cho con nói không?”
Đinh Trung cười lạnh.
Mày không có một chút cổ quyền nào mà còn muốn làm gia chủ!”
Đinh Trung lạnh lùng nói: “Có thể nói chứ, chỉ cần cậu có thể thuyết phục tất cả người nhà họ Đinh nắm giữ cổ quyền đang có mặt ở đây ủng hộ cậu, vậy thì cậu muốn làm gia chủ cũng không phải là chuyện không thể, ngay cả tôi cũng không phản đối được.”
Đinh Nhị Tiến liếc ông ta: “Vừa nghe là đã biết nói nhảm, có người nào ủng hộ tôi mới là lạ.”
Đinh Trung không có ý định tiếp tục dây dưa với ông ta, mà là nhìn đám người, lạnh nhạt hỏi: “Còn có người nào có ý kiến bất đồng không?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
Còn có ý kiến khác gì nữa?
Người hiện tại nắm giữ cổ quyền nhiều nhất là Đinh Trung, tiếp theo là Đinh Phong Thành, hoặc là Đinh Trung kế nhiệm, hoặc là truyền vị cho Đinh Phong Thành, dù sao thì Đinh Phong Thành cũng là người thừa kế tương lai do Đinh Trung đã chỉ định.
Nhưng với bộ dạng ngờ ngệch của Đinh Phong Thành, làm sao có thể lãnh đạo nhà họ Đinh được?
Cho nên, Đinh Trung kế nhiệm là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột.
Thấy mọi người không ai nói lời nào, Đinh Trung gật gật đầu: “Được, xem ra mọi người đều không có ý kiến gì.”
Còn chưa nói xong, Đinh Hoàng Liễu đã giơ tay lên: “Ông nội, cháu muốn nói vài câu.”
“Cái gì?”