Giang Nghĩa từ tốn nói: “Để bọn họ dập đầu, dập một nghìn cái, sám hối tội lỗi của họ.”
Hai tên thủ hạ liền nhấn đầu Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn, ép buộc bọn họ phải dập đầu.
Một cái, hai cái...
Hai người, mỗi người đều phải dập đầu 1000 cái, dập đến nỗi đầu rách da, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, hai người đều chóng mặt gần như sắp ngất đi.
Mắt Diêm Khải Văn nổi đom đóm, cuối cùng vẫn phải cầu xin tha thứ: “Miệng cũng đã đánh rồi, đầu cũng đã dập rồi, anh muốn trừng phạt như thế nào thì cũng đã làm như thế đó, có thể tha cho tôi chưa?”
Chu Duẫn Cường ở một bên cũng không chịu nổi.
Lúc nãy, ông ta còn rất cứng miệng, nói cái gì mà sẽ không cầu xin tha thứ, nhưng sau khi bị dạy dỗ một trận, thái độ đã thành thật hơn nhiều.
Đứng trước cái chết, rất ít ai có thể vẫn luôn duy trì thái độ cứng rắn.
“Tôi, tôi cũng biết sai rồi.”
“Tất cả đều là do chủ ý của Diêm Khải Văn, ép Trình Hải chết cũng là do cậu ta ra tay, thật ra thì tôi vô tội.”
“Giang Nghĩa, cậu có muốn giết thì cứ giết Diêm Khải Văn đi, tha cho tôi, có được không?”
“Tôi tình nguyện giao hết tài sản của mình ra, chỉ cần cậu có thể để cho tôi sống, có được không?”
Diêm Khải Văn lườm Chu Duẫn Cường, dù cho muốn cãi, nhưng mà cũng không còn sức.
Nhưng mà hai người bọn họ căn bản không thể ảnh hưởng tới Giang Nghĩa.
Anh xoay người nhìn hai người bọn họ.
“Bây giờ đã thấy hối hận rồi?”
“Lúc trước các người lên kế hoạch hại chết chú Trình của tôi, tại sao lại không biết hối hận đi?”
“Lúc đó chú Trình phát bệnh, thuốc đặc trị ở ngay bên cạnh tay ông ấy, lúc ấy ông ấy đau đớn như thế nào các người không biết ư?”
“Lúc đó chỉ cần các người mềm lòng một chút, ông ấy đã có thể sống sót.”
“Hai cái tên không bằng súc vật các người, chẳng những không cứu người mà còn hưởng thụ khoái cảm ép người khác vào con đường chết, các người có còn là con người không? Để các người tiếp tục sống mới chính là bất công với người khác.”
“Hành hình!”
Vừa mới ra lệnh liền thấy hai người đàn ông có dáng người khôi ngô, mặc đồ tây màu đen chậm rãi bước vào.
Bọn họ một trái một phải đứng ở bên cạnh Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn.
Sau đó, vô cùng quen thuộc mà móc súng ra đặt trên huyệt thái dương của Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn, khi nòng súng màu đen lạnh toát chạm vào đầu, bọn họ mới biết được hóa ra cái chết cách mình gần như thế.
“Đừng, tôi không muốn chết đâu, tha cho tôi đi!”
“Tôi cho cậu tiền, tôi cho cậu hết tài sản của tôi, hãy tha cho tôi một mạng đi.”
Hai người vẫn còn đang cố gắng vùng vẫy.
Tâm Giang Nghĩa lạnh như sắt, cứng như đá, lập tức vung tay: “Bắn đi.”
Pằng.
Pằng.
Hai tiếng súng lần lượt vang lên, máu tươi bắn tung té, hai thi thể ngã xuống trong linh đường.
Hai tên côn trùng ác độc ép Trình Hải vào chỗ chết, xem như đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Giang Nghĩa nhìn về phía quan tài, thở dài một hơi.
“Nhấc quan tài lên.”
Bước kế tiếp là đưa quan tài đến địa điểm đã được chỉ định và hạ táng, người nhà họ Trình cũng đã chờ ở bên kia.
Giang Nghĩa không cho Trình Đan Đình đợi ở đây cũng là vì không cho cô ta nhìn thấy cảnh tượng máu me khi xử bắn Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn.
Đối với Giang Nghĩa từng có kinh nghiệm chinh chiến sa trường, giết chết hai người bọn họ chẳng là cái gì hết.
Nhưng đối với Trình Đan Đình ngây thơ, nếu như nhìn thấy cảnh tượng này, chắc có lẽ sẽ để lại bóng ma tâm lý cả đời.
Sau đó, Giang Nghĩa ngồi lên xe hơi chạy đến nơi đã hẹn trước.
Quan tài của Trình Hải được người kéo đi bằng xe tang, trước sau có cả thảy một trăm chiếc xe hơi màu đen, phía trước năm mươi chiếc, phía sau năm mươi chiếc, bảo vệ xe tang ở chính giữa.
Đường đến nghĩa trang cũng đã được dọn từ sớm, không có bất cứ một chiếc xe nào di chuyển.
Tốc độ xe không nhanh.
Trên đường đi, tiếng nhạc buồn vang lên, tiền giấy bay đầy trời.
Người hai bên đường đều đang chỉ trỏ, không biết người chết là nhân vật nào, lại có thể khiến Giang Nam đặc biệt dọn đường, tiễn đưa họ.
Đây chính là việc cuối cùng mà Giang Nghĩa có thể thực hiện cho Trình Hải.
Bây giờ ngẫm lại, lúc Trình Hải còn sống, hình như là Giang Nghĩa chưa từng làm nhiều chuyện cho ông ta.
“Chú Trình, lên đường bình an.”
Giang Nghĩa nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, tâm trạng u ám.
Lúc xe chạy đến nửa đường, bỗng nhiên có năm sáu người mặc đồ tang xông ra, chặn đường đi của xe đang di chuyển.
Lúc đầu, đám người còn tưởng rằng bọn họ đến để đưa tiễn Trình Hải, kết quả là sự việc này không giống như bọn họ tưởng.
Những người này nằm rạp ở dưới đất mà gào khóc, ngăn cản cả đội xe.
Xe dừng lại.
Trên mặt Giang Nghĩa lộ vẻ không vui, ngày hôm nay là ngày an tán Trình Hải, sao có thể xảy ra loại chuyện này.
Một tên thủ hạ chạy tới, đứng bên cạnh xe nói với Giang Nghĩa: “Lão đại, những người đang chặn ở phía trước hình như là người thân của Chu Duẫn Cường, nói là chúng ta giết chết Chu Duẫn Cường, muốn đến đòi lại công bằng cho Chu Duẫn Cường, sống chết không cho chúng ta di chuyển, bây giờ phải xử lý thế nào đây? Cứng rắn đưa bọn họ rời khỏi đây ư?”
Hiện trường có nhiều quần chúng vây xem, nếu như cứng rắn đưa bọn họ rời khỏi đây sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.
Giang Nghĩa nheo mắt lại: “Người thân của Chu Duẫn Cường?”
Anh xem thường cười lạnh.
Nếu như thật là vì Chu Duẫn Cường, vậy thì đã sớm chạy tới linh đường gây chuyện, mà không phải là gây chuyện ở trên đường.
Nhìn cách ăn mặc của bọn họ là đã chuẩn bị từ trước, không phải vừa mới chuẩn bị.
Nói cách khác, những người đang khóc rống đã biết Chu Duẫn Cường sẽ bị giết chết ngay từ đầu, lên kế hoạch tạo ra một màn kịch như thế, cố ý đón xe ở đây.
Mục đích là vì... tiền?