Đinh Thu Huyền có chút ngại, cô không thích uống rượu, không thích đánh bài nên ở đây cả người đều cảm thấy không thoải mái.
Đinh Phong Thành nói: "Em gái, em có biết bình thường anh thích chơi nhất là gì không?"
Đinh Thu Huyền lắc đầu.
"Ba lá! Đơn giản mà kích thích."
Vừa nói anh ta vừa kéo Đinh Thu Huyền ngồi xuống, bàn này đã có bốn người, cộng với Đinh Phong Thành và Đinh Thu Huyền, tổng cộng có sáu người.
"Muốn chơi không?" Người chia bài hỏi.
"Chơi." Đinh Phong Thành ném ra một tấm thẻ: "Cậu biết mật khẩu, đổi tất cả số tiền trong đó thành chip cho tôi."
Rất nhanh, đã có người lấy chip đã được đổi ra.
Có 30, 150 và 300
Đinh Thu Huyền tò mò hỏi: "Cái này tính như thế nào?"
"Đơn giản, 30 có nghĩa là 300 triệu, 300 chính là 3 tỷ, rất đơn giản đúng không?"
"3 tỷ?"
Đinh Thu Huyền nghe vậy thì sửng sốt, đại khái liếc nhìn số chip trong tay Đinh Phong Thành, chắc chắn không dưới 90 tỷ! Nhiều tiền như vậy, anh ta thật sự dám lấy ra sao.
Đinh Phong Thành tùy ý hai cái chip '300' cho Đinh Thu Huyền.
"Em gái, đây là 'vốn' mà anh cho em mượn. Nếu thắng thì nhớ trả lại cho anh."
"A? Em không..."
"Này, em gái, chắc em không phải muốn làm anh cụt hứng đấy chứ? Nếu em không chơi, anh sẽ rất không vui đó."
"Cái này……"
Đinh Thu Huyền khá ngượng ngùng, làm sao cô biết Đinh Phong Thành rủ cô đến đây đánh bài chứ?
Nếu biết sớm hơn, cô đã không đến.
Bây giờ cưỡi lên hổ thì khó mà xuống rồi.
Nếu cô không chơi, sẽ chỉ làm mâu thuẫn thêm sâu sắc; nhưng nếu cô chơi, thì một con chim non như cô sao chơi lại nhiều cựu binh như vậy? Chỗ này lại chơi lớn, thua một ván cũng đau hết ruột rồi.
Làm sao đây
Lúc này, Giang Nghĩa cũng đã nhìn ra rồi.
Ha ha, nói gì mà tạo dựng lại mối quan hệ chứ, chỉ là một cái cớ thôi, có thể mục đích hôm nay của Đinh Phong Thành là để cho Đinh Thu Huyền thua hết tiền, cuối cùng phải dùng 10% cổ phần của công ty để bù đắp.
Nếu là người bình thường thì đã bỏ đi từ lâu rồi.
Tuy nhiên, Giang Nghĩa đặt tay lên vai Đinh Thu Huyền, ấm áp nói: "Yên tâm chơi, anh sẽ chỉ em."
"Được."
Đinh Phong Thành ở bên cạnh thầm cười trong lòng.
Cậu chỉ?
Ha ha, xét về mưu trí, đánh nhau thì mười Đinh Phong Thành cũng không phải là đối thủ của Giang Nghĩa, nhưng về khoản đánh bài thì Giang Nghĩa còn chưa đủ tầm.
Đinh Phong Thành là một cao thủ bài bạc có tiếng.
Chỗ này tuy rằng không cần dùng đến thủ đoạn cao siêu, nhưng những kỹ năng bài bình thường, Đinh Phong Thành đều rất chắc chắn.
Đánh bài với anh ta, cơ bản là không ai thắng được anh ta cả.
"Phát bài đi!" Đinh Phong Thành tự tin nói.
Để đảm bảo tính công bằng, mỗi một ván, Gold Flowers ở đây đều sẽ dùng bài mới để xóc lại rồi mới phát, đảm bảo mỗi một ván mọi người đều sẽ nhận được bài mới, để tránh người chơi xài mánh khóe.
Chỉ thấy người chia bài lấy ra một bộ bài mới, nhanh chóng xóc bài, sau đó chia bài cho từng người một, sáu người, mỗi người ba lá.
Đinh Thu Huyền cẩn thận cầm ba lá bài lên, xem kỹ trước mặt mọi người.
5 cơ, 6 bích và 7 rô.
567, sảnh.
Lần đầu mà mò được bài tốt như vậy, ván này êm rồi.
Khuôn mặt của Đinh Thu Huyền tràn đầy vui mừng, vừa định ném ra một tấm ở trước mặt thì Giang Nghĩa ở bên cạnh lại nhẹ giọng nói: "Bỏ bài đi."
Hửm?
Bỏ bài?
Đinh Thu Huyền quay đầu nhìn Giang Nghĩa với vẻ khó tin.
567 sảnh, bài tốt như vậy mà bỏ sao?
Giang Nghĩa gật đầu.
Đinh Thu Huyền cắn môi, quay người lại, ném ba lá bài vào đống bài bỏ mà không hề do dự.