Trên con đường nhựa rộng rãi, một chiếc xe bình thường chạy tới tốc độ nhanh.
Cửa sổ xe mở ra, một bộ quần áo của người già bị ném ra ngoài cửa sổ, người xuất hiện ở ghế lái chính là Diêm Khải Văn đã kim thiền thoát xác!
Anh ta vừa huýt sáo, vừa hưởng thụ sự thoải mái khi gió mát thổi qua mặt.
“Cảm giác thật sự quá tuyệt.”
“Vẫn là tôi thông minh, Giang Nghĩa, Chu Duẫn Cường, hai đồ ngu các người từ từ chơi đi, ông đây không tiếp hai người nữa.”
“Đợi ra khỏi thành phố, tôi bay ra nước ngoài, không ai bắt được tôi nữa, ha ha ha.”
Anh ta của lúc này chỉ còn chưa tới 20 phút lái xe là ra khỏi thành phố.
Anh ta không chọn sân bay, ga tàu hỏa, trạm xe đông người, mà chọn tự mình lái xe rời đi, hơn nữa không đến nơi đông người, chuyên đi chỗ ít người, tránh có người phát hiện anh ta.
Tuy có hơi cẩn thận quá mức, nhưng không thể không nói, chiêu này khá hữu dụng.
Thêm mười mấy phút nữa, ra khỏi thành phố thì không có chuyện gì nữa rồi.
Rời khỏi khu Giang Nam thì đồng nghĩa rời khỏi phạm vi thế lực của Giang Nghĩa, không tin anh còn có năng lực đuổi ra ngoài.
Đang mơ đẹp, đột nhiên, Diêm Khải Văn xấu hổ phát hiện cách không xa ở đằng trước có chốt kiểm tra tạm thời, có cảnh sát giao thông ở đó kiểm tra nồng độ cồn.
“Hừ, thật phiền mà.”
Diêm Khải Văn dừng xe lại, cảnh sát giao thông đi tới chào: “Đồng chí, mời xuất trình chứng minh thư và bằng lái của anh.”
“Đây.”
Cảnh sát giao thông cầm lấy kiểm tra, rất bình tĩnh nói một câu với người bên cạnh, sau đó trả đồ cho Diêm Khải Văn.
“Xin lỗi thưa anh, anh không thể đi qua, mời quay lại.”
“Cái gì?”
Diêm Khải Văn sững người, anh ta không phải tội phạm truy nã, dựa vào đâu không được đi qua?
“Anh có ý gì? Tôi sao không thể đi qua?”
“Thưa anh, chỗ chúng tôi có quy định, phàm là người tên ‘Diêm Khải Văn’ đều không được phép đi qua.”
Phụt ~ Đây là lý do quái quỷ gì vậy?
Diêm Khải Văn mắng: “Anh nói linh tinh cái gì? Tôi tên như này còn phạm pháp sao? Nói cho tôi biết, tôi là cố vấn luật sư, anh dám nói với tôi như vậy, có tin tôi kiện anh không?”
“Nếu anh muốn kiện thì đi kiện đi.”
Cái này…
Diêm Khải Văn cạn lời rồi, anh ta đâu dám kiện chứ? Anh ta bây giờ đã ‘chết’ rồi, một khi thân phận bại lộ, không chỉ Giang Nghĩa sẽ đối phó anh ta, bên phía cảnh sát cũng sẽ không tha cho anh ta, dù sao anh ta bây giờ là người dính án mạng.
Nhưng bây giờ có thể làm sao?
Diêm Khải Văn lải nhải nửa ngày với cảnh sát giao thông, nói khô cả cổ, đối phương vẫn không cho anh ta đi qua.
Bất lực, Diêm Khải Văn chỉ đành quay đầu vòng lại.
Đợi sau khi Diêm Khải Văn rời đi, hai người đàn ông từ một bên đi tới, chính là Giang Nghĩa và Lâm Chí Cường, bọn họ sớm đã nắm rõ hành tung của Diêm Khải Văn, cố ý ở chốt kiểm tra này không cho đi qua.
Lâm Chí Cường tò mò hỏi: “Lão đại, trực tiếp bắt anh ta không phải là được rồi sao?’
Giang Nghĩa xua tay: “Diêm Khải Văn của bây giờ chỉ là một con chuột, tôi thích nhìn anh ta chui qua chui lại ở trong lồng giam tôi thiết kế, nhưng làm sao cũng không thoát được.”
Giang Nghĩa lần này là thật sự nổi giận, cái chết của Trình Hải gây ra đả kích rất lớn đối với anh.
Cho nên Diêm Khải Văn muốn sống căn bản không thể nào, ngay cả chết tử tế cũng không làm được!
Diêm Khải Văn đáng thương căn bản không biết hành tung của mình đã bị lộ, lái xe đi tới đi lui ở trong thành phố, muốn từ lối khác rời đi, nhưng không thể đi qua.
Anh ta giống như một con chuột, bị Giang Nghĩa nhốt chết ở trong khu Giang Nam này, muốn đi ư? Hết cách!