Khu Giang Nam, cục cảnh sát.
Tạ Mạnh Trí dẫn thủ hạ đứng ở cửa lo lắng chờ đợi, sau khi nhìn thấy xe của Giang Nghĩa tới thì vội vàng đi tới đón tiếp.
“Tổng phụ trách, cậu sao còn đích thân tới?”
“Tôi đến kiểm tra vụ án của Diêm Khải Văn.” Giang Nghĩa đi thẳng vào vấn đề.
Dưới sự dẫn dắt của Tạ Mạnh Trí, một nhóm người đi vào văn phòng của cục cảnh sát.
Tạ Mạnh Trí cầm tài liệu liên quan tới vụ của Diêm Khải Văn ra.
“Tổng phụ trách, đồ mà cậu muốn đều ở đây.”
“Ừ.”
Giang Nghĩa cầm lật từng trang, thông tin có được không có gì khác biệt so với trước đó, hiện nay không có chứng cứ đầy đủ để xác định người chết là Diêm Khải Văn.
Anh nói: “Thi thể vẫn chưa giải phẫu nhỉ?”
“Chưa.”
“Ừm, dẫn tôi đi xem.”
Tạ Mạnh Trí có hơi ngạc nhiên: “Không thích hợp đâu? Thi thể đó vừa thối vừa bẩn, làm cậu ghê tởm thì không hay.”
Giang Nghĩa trừng mắt với anh ta: “Tôi trông yếu đuối như vậy?”
“Không, thuộc hạ không phải có ý này.”
“Dẫn tôi qua đó!”
“Tôi hiểu rồi.”
Tạ Mạnh Trí không dám nói nhảm nữa, dẫn Giang Nghĩa đến phòng để xác, kêu người lấy thi thể của người chết Diêm Khải Văn từ trong tủ xác để trên bàn để xác.
Nhiệt độ trong cả căn phòng rất thấp, trước khi Tạ Mạnh Trí đi vào mặc khá ít nên có hơi run.
“Bao tay.” Giang Nghĩa nói.
“Ở đây.”
Tạ Mạnh Trí đưa một đôi bao tay.
Giang Nghĩa đeo vào, đích thân mở vải che ra, lộ ra thi thể đã cháy khét ở bên trong, giống như những gì Tạ Mạnh Trí nói lúc đầu, thi thể rất kinh tởm, hơn nữa có một mùi thối.
Thi thể này vẫn chưa kịp giải phẫu.
Giang Nghĩa mở miệng của thi thể ra xem, rồi kiểm tra tay chân của thi thể, cuối cùng đưa tay sờ xương của thi thể.
Sau khi trải qua kiểm tra tỉ mỉ, khóe miệng của Giang Nghĩa nở nụ cười.
“Hay cho một chiêu kim thiền thoát xác!"
Câu nói này khiến người trong cả căn phòng đều có chút sững sờ, không quá hiểu.
Là cảnh sát, Tạ Mạnh Trí có thần kinh rất nhạy bén, trực tiếp hỏi: “Tổng phụ trách, ý của cậu là... cỗ thi thể này không phải là của Diêm Khải Văn?”
“Ừ.”
Giang Nghĩa trước sau chỉ vào răng, tay chân của Diêm Khải Văn và nói: “Răng của người chết rụng toàn bộ, tay chân cũng xuất hiện tình trạng lão hóa, rõ ràng là thi thể của một người già, chứ không phải của Diêm Khải Văn.”
“Chứng cứ trực tiếp nhất chính là xương của người chết, xuất hiện hiện tượng lão hóa, thoái hóa; Diêm Khải Văn là một người trẻ, sức sống đang thịnh, không thể có loại hiện tượng này được.”
“Như vậy, cơ bản có thể chắc chắn cỗ thi thể này không phải của Diêm Khải Văn.”
Tạ Mạnh Trí có hơi ngạc nhiên: “Không phải là của Diêm Khải Văn thì là của ai? Lúc đó thi thể được phát hiện là ở trong phòng của Diêm Khải Văn! Với lại, Diêm Khải Văn quả thật biến mất không thấy đâu nữa, những người khác lại không thiếu ai hết.”
Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Vậy nên mới là một chiêu ‘kìm thiền thoát xác’. Diêm Khải Văn sau khi giết ông lão này thì thay quần áo của mình vào, đốt xác ở trong phòng. Sau đó, anh ta giả thành dáng vẻ của ông lão chạy trốn. Như vậy sẽ thấy người chết là Diêm Khải Văn, mà ông lão hình như còn sống.”
“Thủ đoạn củi trộn với trầm như vậy, Diêm Khải Văn chơi rất đỉnh.”
Không thể không nói, vì để thoát khỏi tay của Giang Nghĩa, Diêm Khải Văn thật sự bất chấp mọi giá, thủ đoạn cực đoan như vậy cũng có thể nghĩ ra.
Nếu không phải là Giang Nghĩa, người bình thường thật sự có khả năng bị qua mắt rồi.
Ngay cả Tôn Tại Ngôn thông minh như vậy cũng không nhìn ra sơ hở bên trong.
Giết chết người khác, châm một mồi lửa, ngụy trang thành bản thân đã chết, sau đó bản thân lại giả thành người khác lặng lẽ chuồn đi.
Như vậy, trên thế giới này không có Diêm Khải Văn, Giang Nghĩa một khi mắc câu, về sau sẽ không truy sát Diêm Khải Văn nữa.
Mà anh ta chỉ cần trốn đến thành phố khác, thay tên đổi họ thì có thể tiếp tục sống.
Chiêu này thật sự đỉnh, khá cao siêu.
Giang Nghĩa chỉ vào gáy của người chết nói: “Gáy của người chết có một vết lõm rõ ràng, đó là do vật nặng gây ra; nếu tôi suy đoán không sai, người chết là người quen của Diêm Khải Văn, là bị Diêm Khải Văn lừa tới phòng rồi giết chết, sau đó mặc quần áo của Diêm Khải Văn rồi bị thiêu cháy.”
Tâm tư cẩn trọng, thủ đoạn tàn nhẫn, Diêm Khải Văn vì để sống cái gì cũng dám làm.
Tạ Mạnh Trí lúc này có hơi khẩn trương rồi: “Giỏi lắm Diêm Khải Văn, vậy mà dám ngông cuồng như vậy, tôi buộc phải bắt anh ta về!”
Giang Nghĩa vẫy tay với anh ta, Tạ Mạnh Trí lập tức ghé tai lại.
Giang Nghĩa nói mấy câu ở bên tai Tạ Mạnh Trí, sau đó bảo anh ta mau chóng đến biệt thự của Chu Duẫn Cường một chuyến, lập tức điều tra động thái của Diêm Khải Văn.
“Thuộc hạ lập tức làm ngay!”
Tạ Mạnh Trí mau chóng dẫn người rời đi, đi tới biệt thự của Chu Duẫn Cường điều tra.
Giang Nghĩa cởi bao tay ra, vừa đi ra ngoài vừa ấn gọi cho Lâm Chí Cường.
“Lão đại, chuyện gì?”
“Giúp tôi phong tỏa tất cả lối ra khỏi thành phố của khu Giang Nam, trạm ô tô, ga tàu hỏa, sân bay tăng cường chốt chặn, kiểm tra nghiêm ngặt với người xuất cảnh, cấm Diêm Khải Văn ra ngoài.”
“Rõ!”
Cúp máy, Giang Nghĩa đã đi ra bên ngoài, anh đứng ở trên cầu thang nhìn lên bầu trời, tự lẩm bẩm: “Diêm Khải Văn, anh tưởng rằng như vậy thì có thể chạy được sao?”
“Anh có hơi nghĩ Giang Nghĩa tôi quá đơn giản rồi.”
“ ‘Tội chết’ của anh tôi đã xác định, anh chỉ có thể chết vào ngày cúng tuần của chú Trình; muốn chạy sao? Không có cửa đâu!”