Miệng Khổng Quang Triết cười muốn lệch cả ra: “Tất cả rắn độc đều đã được thả ra rồi, tôi cũng muốn xem xem Giang Nghĩa sẽ xử lý chuyện lần này như thế nào.”
“Toàn bộ khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng coi như xong, đừng hòng sống sót.”
“Cho dù cái mạng chó của Giang Nghĩa có tốt đến đâu thì công ty của cậu ta cũng phải sụp đổ.”
Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn liếc nhìn nhau, đều rất hài lòng.
Không thể không nói, Khổng Quang Triết thật sự rất xứng với bốn chữ "lòng dạ độc ác", kế hoạch cay độc này cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể suy nghĩ ra được.
Cho dù có nghĩ thì cũng không có năng lực thực hiện.
Dù sao không phải ai cũng biến thái như Khổng Quang Triết, bình thường không có chuyện gì thì nuôi rắn hổ mang để giết thời gian.
Chu Duẫn Cường đốt một điếu thuốc, đắc ý nói: “Vậy chúng ta cứ yên tâm chờ đợi là được rồi, chuyện không hoàn mỹ duy nhất đó chính là không có cách nào nhìn thấy cảnh tượng rắn hổ mang cắn người, thật là bực bội.”
Lời còn chưa nói xong, liền nghe thấy ở bên ngoài ồn ào.
Từ từ, âm thanh càng ngày càng lớn hơn, tiếng thét chói tai vang lên liên tục, giống như là xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng.
“Gì vậy? Có chuyện gì xảy ra? Động đất hả?” Chu Duẫn Cường hỏi.
“Hình như xảy ra chuyện rồi.”
Khổng Quang Triết đứng dậy đi mở cửa, là người đầu tiên bước ra ngoài, Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn cũng tò mò đi theo.
Vừa bước ra ngoài, ba người liền nghe thấy một tiếng la vô cùng bén nhọn: “Rắn, có rắn!”
Rắn?
Ba người đều ngơ ngác, rắn từ đâu ra chứ? Gặp phải nguy hiểm, không phải nên kêu "cứu mạng" à?
Có chút kỳ quái.
Lúc bọn họ đang cảm thấy khó hiểu, đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa bị người phá tan.
Có một nhân viên trực tiếp nằm dài dưới đất, có bảy tám con rắn hổ mang to bự đang quấn lấy người anh ta, trườn qua trườn lại trên người anh ta, cái miệng to đầy máu bắt đầu cắn xé.
Dáng vẻ buồn nôn, cảnh tượng kinh khủng làm cho ba người thấy lạnh sống lưng.
Chu Duẫn Cường hoảng sợ không thôi: “Khổng Quang Triết, có chuyện gì vậy? Không phải ông đã thả rắn vào khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng rồi à, sao bất động sản Vinh Quang của tôi lại xuất hiện nhiều rắn như thế?”
Khổng Quang Triết cũng không hiểu: “Tôi cũng không biết, rốt cuộc chuyện này là sao đây?”
Lúc này, càng ngày càng có nhiều rắn bò ra từ những căn phòng khác, hiện trường đang trình diễn một cuộc đại chiến giữa rắn và người, ba người bị dọa sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Lúc này, Diêm Khải Văn giở thói xấu, đẩy mạnh Khổng Quang Triết ra ngoài, dùng Khổng Quang Triết để anh ta có thể "nắm bắt" thời gian. Sau đó, anh ta chạy vào phòng làm việc chủ tịch theo Chu Duẫn Cường, hai người khóa chặt cửa lại.
Khổng Quang Triết quá sợ hãi, bị dọa sợ gần chết, liều mạng gõ cửa.
“Mở cửa, các người mở cửa ra.”
“Rắn bò đến rồi, các người mở cửa ra cho tôi.”
Đã đến lúc này rồi, Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn nào còn sức quan tâm tới người khác?
Loại người hèn hạ, lúc càng phải giữ mạng thì bọn họ càng chỉ có thể lo lắng cho mình, căn bản sẽ không quan tâm tới người khác. Cho nên, bạn muốn bọn họ cứu mạng, đúng là suy nghĩ hão huyền.
Chu Duẫn Cường chẳng những không mở cửa mà còn hợp lực với Diêm Khải Văn đẩy ghế sofa tới chặn cửa thật chặt, sợ cửa bị phá tan.
Khổng Quang Triết ở ngoài cửa bị dọa đến hồn bay phách lạc, liều mạng dùng chân đạp cửa, nhưng chất lượng của cửa thật sự rất rắn chắc, cộng thêm ở bên trong còn được sofa chặn lấy, làm sao ông ta có thể đạp tung cửa?
Thấy rắn hổ mang sắp bò tới, ông ta hoảng sợ chạy sang bên khác.
Đến khúc cua, vừa mới rẽ qua khúc cua, phía đối diện có hơn mười con rắn hổ mang đang bò tới, dưới mặt đất đều bị rắn bao vây.