Theo đó, Giang Nghĩa nắm chặt tóc hắn ta đập mạnh xuống đất, đập ra một cái hố trên nền mặt đất xi măng, người kia không còn lực trong nháy mắt.
Những người khác dừng lại một chút.
Mọi người nhìn nhau, sau đó lại vọt lên.
Người dù nhiều, ra tay cũng tàn nhẫn, nhưng muốn giết chết Giang Nghĩa vẫn là một việc tương đối khó khăn.
Đồng thời, dưới chiến đấu không ngừng, người của Ổ Rắn Hổ Mang ngã xuống từng tên, Giang Nghĩa vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại, không hề có một chút vấn đề.
Cứ đánh như vậy, kết quả sẽ như thế nào cũng còn khó mà nói.
Giang Nghĩa, chân chính làm được một người giữ ải ngàn người không thể xông qua!
Trong một tòa cao ốc xa xa, Khổng Quang Triết cầm kính viễn vọng thấy hiện trường đánh nhau, không khỏi luôn miệng khen hay.
"Ai cha ghê gớm nha, Giang Nghĩa này, là có chút trình độ đó."
"Lấy một địch trăm còn có thể không rơi vào thế hạ phong, đánh người của tôi tè ra quần, cứ đánh như vậy, ai thắng ai thua thật đúng là khó mà nói."
Một thủ hạ đi tới: “Đại ca, đến lúc nào rồi ngài còn có tâm tư nói đùa, thực lực Giang Nghĩa này xác thực mạnh, chúng ta sợ là sẽ toi trên tay hắn đấy?"
"Không vội." Khổng Quang Triết bình thản nói: "Hắn ta lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người, một người sao có thể bảo vệ một đám người? Đi thông báo người ở hiện trường không nên công kích Giang Nghĩa, trực tiếp đập cửa ra, phá cửa, bắt ra nam nữ già trẻ bên trong."
"Chỉ cần có những con tin này, Giang Nghĩa sợ ném chuột vỡ bình, ha ha, đến lúc đó còn không phải chúng ta nói cái gì thì hắn ta làm cái đó sao?"
Thủ hạ lĩnh mệnh, lập tức xoay người đi thông báo người ở hiện trường.
Khổng Quang Triết cười tiếp tục cầm kính viễn vọng nhìn: “Giang Nghĩa, sự lợi hại của cậu xác thực vượt qua dự liệu của tôi, nhưng người cậu cần bảo vệ phía sau nhiều lắm, cậu bảo hộ hết được sao?"
"Gặp gỡ Ổ Rắn Hổ Mang chúng tôi, là bất hạnh của cậu."
Không thể không nói, Khổng Quang Triết không riêng thủ đoạn tàn nhẫn, đầu óc cũng tốt, đây cũng là lý do tại sao ông ta có thể làm đại ca.
Những người khác chỉ có đi theo ông ta, mới có thể ăn ngon uống say, mới có thể lần lượt biến nguy thành an.
Cục diện hôm nay này, nếu như là đại ca nào khác, thì sẽ chỉ biết mài chết Giang Nghĩa, nhưng Khổng Quang Triết lại có thể tùy cơ ứng biến, lâm thời thay đổi mục tiêu.
Chỉ cần bắt được bọn người Trình Đan Đình, vậy Giang Nghĩa còn có thể tiếp tục chiến đấu sao?
Ha ha.
Cho dù cường đại như Chiến thần Tu La, tình huống bạn bè thân thiết bị cưỡng ép, sợ là cũng bất lực!
Dưới sự điều động của Khổng Quang Triết, hiện trường chiến đấu rất nhanh liền phát sinh biến hóa.
Những người kia cũng không nóng nảy công kích Giang Nghĩa, mà là từng tên cầm lưỡi búa đi chém cửa, phá cửa sổ, muốn động thủ với người bên trong.
Trong lúc nhất thời, thanh âm kêu khóc truyền ra, người trong phòng bị hù quá sức.
Giang Nghĩa muốn đi ngăn cản bọn họ, nhưng là tên này đến tên khác Ổ Rắn Hổ Mang xông lên ngăn cản, mặc dù bọn họ đánh không lại Giang Nghĩa, nhưng lại có thể ngăn cản Giang Nghĩa cứu người.
Lại tiếp tục như thế, bọn người Trình Đan Đình liền gặp nguy hiểm.
Giang Nghĩa mắt lạnh, cắn răng.
"Có tôi ở đây, các ngươi ai cũng đừng hòng bước vào phòng một bước!"
Lần đầu tiên, Giang Nghĩa chủ động tăng nhanh tốc độ công kích, nắm đấm của anh trở nên càng nhanh hơn, lực đạo cũng biến thành càng thêm mãnh liệt, cố gắng bảo đảm mỗi một quyền đều có thể giải quyết hết một địch nhân.
Không phải đánh gãy cánh tay đối phương, chính là đạp gãy xương sườn đối phương, bằng không chính là đá gãy đùi đối phương để hắn ta đi không được.
Thủ đoạn Giang Nghĩa càng ngày càng hung ác.
Như vậy sẽ tiêu hao đại lượng thể lực của anh, nhưng vì bảo vệ người trong phòng, anh nhất định phải đem hết toàn lực.