Thấy Trình Hải vẫn không động đậy, Diêm Khải Văn liếc mắt ra hiệu cho người đi cùng.
Lập tức có một tên thuộc hạ đi kiểm tra hơi thở, cảm nhận nhịp tim.
“Chết rồi.”
Hai từ đơn giản, lại nói rõ kết cục của một mạng người.
Một ông lão cúc cung tận tụy cuối cùng cũng không qua được cái lạnh của gió đêm.
Diêm Khải Văn cau mày: “Lão già này rốt cuộc có quan hệ gì với Giang Nghĩa? Thà chết cũng không có định lộ ra một chút thông tin của Giang Nghĩa. Chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, có cần phải như vậy không?”
Quay đầu lại, anh ta nhìn điện thoại của Trình Hải bị hất đi ở cách đó không xa.
Mắt Diêm Khải Văn sáng lên, đi đến nhặt điện thoại lên, sau khi mở ra phát hiện không có bất kỳ mật khẩu, vân tay gì đó, có lẽ là người già ngại phiền phức nên không cài đặt.
Anh ta trực tiếp mở danh bạ điện thoại.
Mặc dù trong danh bạ không có cái tên ‘Giang Nghĩa’, nhưng lại có một ghi chú: Cậu cả.
“Cậu cả?”
“Haha, Giang Nghĩa, có thể xem như tôi đã tìm được anh rồi!”
Diêm Khải Văn cười, ghi chép lại tất cả thông tin của Giang Nghĩa, sau đó nói với thuộc hạ: “Để mắt đến thi thể của Trình Hải.”
“Hả? Người đã chết rồi, còn có tác dụng gì?”
“Nếu như tôi đoán không nhầm, Giang Nghĩa nhất định có quan hệ thân thiết với Trình Hải. Trình Hải chết rồi, chắc chắc Giang Nghĩa sẽ xuất hiện. Các người theo dõi sát sao thi thể, ôm cây đợi thỏ, tôi tin nhất định có thể tìm thấy Giang Nghĩa!”
“Vậy có người động vào thi thể thì phải làm sao?”
“Mặc kệ, các người chỉ cần đi theo thi thể, cho dù là ai di chuyển, các người chỉ cần theo dõi sát sao, không cần đánh rắn động cỏ.”
“Được.”
Giao việc xong, Diêm Khải Văn ném điện thoại lên đất, cười vui vẻ haha nói: “Giang Nghĩa à Giang Nghĩa, anh dám đánh gãy mũi của tôi, tôi phải khiến anh sống không bằng chết!”
“Cái chết của Trình Hải chỉ là bắt đầu.”
“Về sau La Phong, Dương Quân Như cũng sẽ sống không bằng chết, còn có người vợ xinh đẹp như hoa của anh, tôi cũng phải khiến cô ta bị hàng ngàn người luân phiên nhau chơi!”
“Giang Nghĩa, tôi phải để cho anh biết được, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với Diêm Khải Văn tôi!”
…..
Gió lạnh như dao, xoẹt qua mặt.
Lúc Giang Nghĩa trở về nhà đã là 1h sáng, mặc dù thắng cuộc thi kết hợp, nhưng không biết tại sao, luôn cảm thấy trong lòng nặng trĩu, không thoải mái.
Đặc biệt là lúc nãy, đột nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, giống như đã xảy ra chuyện lớn.
Cảm giác này rất không tốt.
Nhớ lúc em trai Giang Châu qua đời, Giang Nghĩa cũng có tâm trạng bất an này.
Cốc cốc cốc, gõ cửa.
Đinh Thu Huyền mở cửa để anh đi vào: “Trận đấu hôm nay thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi, lấy được vị trí đầu tiên. Hợp đồng cũng vì vậy mà được gia hạn, sau này anh không cần đi đến đội xe nữa, nhưng vẫn có thể tiếp tục nhận lương.”
“Rất tốt, sau này thu nhập của anh còn cao hơn em.”
Hai vợ chồng đang trò chuyện vui vẻ, thì điện thoại của Giang Nghĩa vang lên.
Là Tôn Tại Ngôn gọi đến.
“Ừ?”
Muộn như vậy rồi, Tôn Tại Ngôn gọi điện đến làm gì?
Giang Nghĩa nhận điện thoại, thuận miệng hỏi: “Sao vậy? Muộn vậy còn gọi điện thoại cho tôi.”
“Lão đại, xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, chỉ là không nói, một người thông minh, quyết đoán như Tôn Tại Ngôn, ngập ngừng ấp úng không nói ra được.
Giang Nghĩa nhạy bén cảm nhận được nhất định đã xảy ra chuyện lớn, nếu không Tôn Tại Ngôn không thể có phản ứng như thế này.
“Rốt cuộc là làm sao?” Giang Nghĩa lại hỏi.
“Lão đại, anh phải chuẩn bị tinh thần.”
“Ừ.”
“Trình Hải, giám đốc Trình ông ấy…qua đời rồi.”