Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều trầm trồ thán phục cảnh tượng này, kỹ thuật mạnh mẽ của Phong Điểu lại xuất hiện nữa rồi.
Trong đám đông, Chúc Minh thở phào nhẹ nhõm như thể mọi thứ đều là chuyện đương nhiên.
Anh ta đã tiếp xúc với Phong Điểu suốt nhiều năm như vậy nên hiểu rõ kỹ thuật của Phong Điểu.
Ban đầu, Phong Điểu thành danh chính là nhờ copy tuyệt chiêu của đối phương. Chỉ cần nhìn qua một lần thì anh ta có thể mô phỏng lại 100%, thậm chí còn hoàn hảo hơn bản gốc.
Vì có kỹ thuật như thế nên dù đối thủ muốn tung ra nhiều tuyệt chiêu mạnh mẽ thế nào cũng đều không thắng nổi anh ta.
Đến cả bẻ cua Drifting tốc độ cao của Giang Nghĩa mà còn bị Phong Điểu sử dụng hoàn hảo như thế sau vài lần quan sát cơ mà, đây chính là thiên phú!
Không hề khoa trường mà nói, trên phương diện đua xe, thiên phú của Phong Điểu còn cao hơn Giang Nghĩa.
Người thế này mà còn không số một thiên hạ thì ai mới là số một đâu?
Lâm Mộng Vân đổ mồ hôi thay cho Giang Nghĩa. Vốn tưởng có thể nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay rồi, ai ngờ sự tình lại biến thành như thế này chứ.
Nếu đến cả Giang Nghĩa mà còn thua thì thật sự không còn ai có thể thắng nổi Phong Điểu cả.
“Giang Nghĩa cố lên.” Lâm Mộng Vân nhìn màn hình lớn và thầm cầu nguyện trong lòng.
Chúc Minh bước tới: “Thôi đi, đừng có ảo tưởng nữa, tuyệt chiêu của Giang Nghĩa đã hết tác dụng rồi, anh ta không thắng được đội trưởng của chúng tôi đâu.”
Tuy không phục nhưng cỏ vẻ đây là một sự thật không thể thay đổi.
Trên núi Bàn Văn, hai chiếc xe giữ một khoảng cách nhất định mà lao như bay. Giang Nghĩa không còn cách nào để thu hẹp khoảng cách dù chỉ một chút.
Một khúc cua, lại một khúc cua, rồi lại một khúc cua.
Hai chiếc xe hành động y hệt nhau, trong cùng một tình huống thì sao có thể vượt lên trước đối phương đây.
Hơn nữa, tính năng của xe Phong Điểu còn mạnh hơn.
Sau khi vượt qua một khúc cua, trên tất cả đoạn đường thẳng, Lamborghini đều kéo dài khoảng cách với ferrari, dần dần, chiếc 458 của Giang Nghĩa đã bị bỏ lại phía xa.
Anh, sắp thua rồi.
Đây là lần đầu tiên Giang Nghĩa để lộ bộ mặt căng thẳng như thế khi đấu với người khác, sức mạnh của Phong Điểu khiến anh cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Làm sao đây?
Nhận thua?
Bộ não của Giang Nghĩa nhanh chóng hoạt động. Thi đấu không phải luyện tập, sự khác nhau lớn nhất giữa thi đấu và luyện tập chính là thi đấu có thể phát sinh vô số các nhân tố bất ngờ.
Một tay đua xuất sắc không chỉ có kỹ thuật siêu phàm mà còn phải sở hữu năng lực thích ứng mạnh mẽ.
Không thể cứ cứng nhắc được.
Vèo vèo vèo, sau khi lại băng qua hai khúc cua, mắt Giang Nghĩa sáng lên, tìm ra điểm “khác nhau” đó rồi.
“Có thể thắng hay không đều phụ thuộc vào khúc cua thứ ba.”
Giang Nghĩa thở ra một hơi dài rồi chạy theo chiếc Lamborghini với tốc độ nhanh nhất hòng tăng thêm áp lực cho đối phương và không bị bỏ lại quá xa.
Tuy Phong Điểu rất mạnh nhưng anh ta cũng cảm nhận được áp lực nặng nề.
Giang Nghĩa chính là tay đua đối thủ mạnh nhất mà anh ta từng gặp, vì vậy mỗi lần tung chiêu, anh ta đều phải rất cẩn thận, mỗi lần bẻ cua đều phải kiểm soát thời cơ tốt nhất.
Bộ não của anh ta đã phải hoạt động liên tục tới mức sắp “nổ tung” rồi.
Tin chắc rắng sau khi cuộc đua này kết thúc, Phong Điểu phải nghỉ ngơi một thời gian dài mới có thể hồi phục.
Vèo vèo.
Sau khi vượt qua khúc cua thứ nhất, kỹ thuật bẻ cua Drifting của Giang Nghĩa vẫn xuất sắc như vậy, Phong Điểu cũng thế nhưng não anh ta sắp không theo kịp nữa rồi, sự hoạt động quá tải khiến “CPU” của anh ta sắp “cháy” luôn.
May mà quãng đường còn lại cũng không dài lắm, chỉ cần giữ vững thì anh ta nhất định sẽ thắng.
Vèo vèo.
Lại vượt qua khúc cua thứ hai, hành động của hai chiếc xe vẫn y hệt nhau.
Ngay sau đó chính là khúc cua thứ ba mà Giang Nghĩa cho rằng đây là nơi để phân thắng bại.
Khi khán giả còn đang nghĩ mọi việc sẽ giống như lúc trước, hai người sẽ bẻ cua Drifting hệt nhau để vượt qua thôi thì một việc ngoài ý muốn đã xảy ra.