Điền Kê hứ lại.
“Đội trưởng cái quỷ gì, cái tên rác rưởi nhà anh cần kỹ thuật không có kỹ thuật, cần nhân phẩm không có nhân phẩm.”
“Theo như tôi thấy thì Giang Nghĩa mới xứng đáng với vị trí đội trưởng.”
Trong nháy mắt, Dương Tuấn Thiên liền trở mặt: “Làm càn! Cậu phản rồi! Điền Kê, dựa vào cậu mà cũng dám nói chuyện với tôi như thế à? Cút đi chùi bồn cầu cho tôi.”
Điền Kê nghiến răng trừng mắt.
“Sao vậy, cậu muốn nếm thử hậu quả của việc chống lại mệnh lệnh à?”
Trong lòng Điền Kê rất khó chịu, nhưng mà vẫn không dám chống lại mệnh lệnh của đội trưởng.
Anh ta vừa mới chuẩn bị đi thì Giang Nghĩa lại kéo cánh tay anh ta lại, từ tốn nói: “Đã có nhân viên vệ sinh nhà vệ sinh rồi, Điền Kê là tay đua, chỉ biết lái xe chứ không biết chùi nhà vệ sinh.”
Đây là đang đối nghịch.
Có rất ít người dám chống đối mệnh lệnh của đội trưởng trước mặt mọi người.
Dương Tuấn Thiên nhìn chằm chằm vào Giang Nghĩa: “Mới đến đây, đừng có tưởng rằng cậu thắng tôi được một lần thì hay lắm. Nói cho cậu biết, tôi của bây giờ không còn giống trước kia nữa, tôi đã luyện thành thạo tuyệt kỹ bí mật, chút trò hề đó của cậu chả là cái gì hết.”
“Vậy à?”
Giang Nghĩa ngẩng đầu lên, từ tốn nói: “Con khỉ trong gánh xiếc luyện tới luyện lui thì cũng chỉ có thể luyện ra mấy trò xiếc khỉ mua vui cho người khác mà thôi.”
“Cậu mắng tôi là khỉ hả?”
Dương Tuấn Thiên hoàn toàn nổi giận, chỉ vào Giang Nghĩa rồi nói: “Dám nói chuyện với đội trưởng như thế, tôi cho cậu thể diện rồi đúng không hả?”
“Giang Nghĩa, bây giờ tôi lấy thân phận đội trưởng ra lệnh cho cậu, cậu giặt sạch sẽ đồ lót của tất cả đội viên cho tôi.”
“Không cho phép dùng máy giặt, phải giặt tay toàn bộ.”
“Có nghe thấy không?”
Giang Nghĩa không hề nhúc nhích tí nào: “Chẳng bằng anh làm mẫu trước cho tôi xem xem phải giặt như thế nào?”
Mùi thuốc sống càng ngày càng nồng nặc.
Dương Tuấn Thiên híp mắt: “Giang Nghĩa, cậu muốn chống lại mệnh lệnh của tôi ư?”
“Anh có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?”
“Ha ha, Giang Nghĩa, cậu có biết chống đối mệnh lệnh của đội trưởng thì sẽ có hậu quả gì không hả?”
“Tôi xin rửa tay lắng nghe.”
Dương Tuấn Thiên vỗ tay bôm bốp: “Nói cho cậu ta biết hậu quả là gì?”
Một đội viên bước tới, nhìn Giang Nghĩa với vẻ mặt khinh thường, vừa cười vừa nói: “Ông Lâm Gia Vinh đã đặt ra quy tắc, lúc ông ấy không có ở đây thì tất cả phải nghe theo sự sắp đặt của đội trưởng, nếu như người nào không nghe theo mệnh lệnh thì đội trưởng có quyền loại người đó ra khỏi đội xe.”
Đúng vậy, loại khỏi.
Dương Tuấn Thiên cười xấu xa: “Tất cả mọi người đều nghe thấy rồi chứ, Giang Nghĩa công khai chống lại mệnh lệnh của đội trưởng, dựa theo quy tắc ông Lâm Gia Vinh đã đặt ra, bây giờ tôi muốn loại Giang Nghĩa khỏi đội xe.”
“Loại khỏi đội.”
“Đuổi cậu ta đi đi, đội xe Ferrari chúng ta không cần đội viên không tuân theo kỷ luật như thế.”
“Không phải chỉ là giẫm phải phân chó thắng một lần thôi à, thật sự cho rằng mình tài giỏi. Tôi khinh! Tưởng mình là ai chứ?”
“Cút đi, nhìn thấy cái tên này là tôi liền muốn buồn nôn.”
Toàn bộ đám người trong đội xe đều hướng về Dương Tuấn Thiên, tất cả đều nhắm vào Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa không còn đường lui.
Lâm Mộng Vân nhìn không được nữa, sốt ruột nói: “Dương Tuấn Thiên, anh đừng có làm loạn! Giang Nghĩa là người mà ba tôi đã đề cử vào đội xe, là người giúp đỡ đội xe chúng ta thắng giải thi đấu liên hợp.”
“Tối nay, giải thi đấu liên hợp đã bắt đầu rồi, anh lại đuổi Giang Nghĩa ra, là muốn đội xe chúng ta thua thảm hại có đúng không?”
Dương Tuấn Thiên vô cùng xem thường: “Cô Lâm à, mong cô đừng đề cao chí khí của người khác mà hủy hoại uy phong của mình, tôi đã chứng kiến kỹ thuật lái xe của Giang Nghĩa, chẳng có bằng ai, so tài với tôi xa cả ngàn dặm.”
“Huống hồ gì bây giờ tôi đã luyện thành thạo tuyệt kỹ bí mật, có thể trợ giúp đội xe giành được chiến thắng trong giải thi đấu liên hiệp, không cần cái loại phế vật này có mặt trong đội xe.”
“Kêu cậu ta cút đi.”
Thái độ kiên quyết, Dương Tuấn Thiên căn bản không có ý để Giang Nghĩa ở lại.
“Dương Tuấn Thiên!"
“Cô Lâm, xin cô tự trọng.” Dương Tuấn Thiên trừng mắt nhìn Lâm Mộng Vân: “Trong đội xe kỷ luật đứng đầu, không thể bởi vì cô thích Giang Nghĩa mà phải làm theo ý cô.”
Lâm Mộng Vân vừa thẹn lại vừa xấu hổ: “Dương Tuấn Thiên anh nói lung tung cái gì đó hả?”
Dương Tuấn Thiên cười cợt: “Cô Lâm, cô cũng đừng có giả vờ nữa, ai mà không biết cô thích Giang Nghĩa chứ. Tôi khuyên cô nên biết thân biết phận đi, Giang Nghĩa đã là người đã có gia đình, cô lại dây dưa với người ta như vậy là không thích hợp đâu?”
“Anh!”
Lâm Mộng Vân đã lớn tới chừng này, chưa có khi nào mà cô ta cảm thấy tức giận như hiện tại.
Muốn phản bác thì lại không biết phải nói như thế nào.
Trong lúc giằng co, Giang Nghĩa đã đặt chìa khóa xe Ferrari 458 trên mui xe, thản nhiên nói: “Muốn tôi rời khỏi đội xe à, ok thôi, chìa khóa ở đây này, tạm biệt.”
Không nói thêm một chữ nào, Giang Nghĩa xoay người rời đi.
“Đại ca à.”
Điền Kê lo lắng muốn chết đi được, vừa định đuổi theo thì Dương Tuấn Thiên liền lên tiếng: “Điền Kê, nếu như cậu dám đuổi theo, vậy thì cậu cũng bị loại khỏi đội xe.”
Điền Kê nghiến răng: “Thay vì làm việc với một tên cặn bã như anh, còn không bằng thoải mái rời đi, ông đây mặc kệ.”
Anh ta cũng đặt chìa khóa lên mui xe rồi chạy chậm đuổi kịp bước chân của Giang Nghĩa.
Trong cùng một ngày, Giang Nghĩa và Điền Kê bị đội xe loại trừ, bây giờ toàn bộ đội xe không có người nào dám đối đầu với Dương Tuấn Thiên.
Dương Tuấn Thiên vui phát điên.
“Hừ, muốn đấu với tao à, bọn mày cũng xứng?”
“Đi lấy chìa khóa lại đây.”
Ngay lập tức có đội viên đi qua lấy hai chìa khóa xe.
Lúc này, Lâm Mộng Vân hậm hực nói: “Dương Tuấn Thiên, anh đuổi Giang Nghĩa đi rồi, nếu như giải thi đấu liên hợp tối nay thua cuộc, ba tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Dương Tuấn Thiên bật cười.
“Cô Lâm, cô cứ yên tâm đi, Dương Tuấn Thiên tôi chắc chắn mạnh hơn nhiều so với cái tên tình nhân trong mộng của cô, không cần phải lo lắng.”
“Chúng ta đi tập lái xe thôi.”