Hai anh em Đỗ Càn, Đỗ Khôn chẳng những được chữa bệnh mà còn nhận được một tỷ năm trăm triệu "quỹ hỗ trợ ước mơ", quả thật là một món nợ ân tình lớn hơn trời, đời này không biết phải làm như thế nào mới trả đủ.
Đỗ Khôn cảm động vừa khóc vừa nói: “Bác sĩ Giang, bác sĩ Tân, hai người giúp đỡ chúng tôi nhiều như thế, tôi cũng không biết phải làm như thế nào mới báo đáp hai người, tôi xin hai người cho tôi ở lại phòng khám làm việc vặt đi, giúp đỡ hai người làm chút chuyện để đền bù.”
Giang Nghĩa cười nói: “Nơi này là phòng khám, không phải là quán ăn, người không có kiến thức y học có ở đây cũng không thể giúp gì được đâu, ngược lại còn vướng tay vướng chân hơn.”
Đỗ Khôn có chút mất mát.
Xem ra anh ta thật sự không có ích lợi gì.
Lúc này, Tân Uẩn chủ động nói: “À đúng rồi, khoảng thời gian này La Phong dưỡng bệnh ở phòng khám, cần phải có người chăm sóc, hai anh em các anh cứ ở lại đây làm bảo mẫu đi, chăm sóc cho La Phong là được rồi.”
“Được.” Đỗ Khôn đồng ý ngay lập tức.
Có thể giúp đỡ một tay, điều này đã đủ khiến anh ta vui mừng.
Giang Nghĩa rất tán thành với đề nghị này, đúng là La Phong cần có người chăm sóc, không thể để một mình Dương Quân Như bận trước bận sau được, như thế sẽ dày vò người phụ nữ này mệt chết.
Có hai anh em Đỗ Khôn, Đỗ Càn hỗ trợ giúp đỡ, tin tưởng là Dương Quân Như sẽ khỏe hơn nhiều.
Mặt khác...
Giang Nghĩa nhỏ giọng nói: “Thật ra thì nghề nghiệp của La Phong là huấn luyện viên bóng đá, không phải là hai người muốn luyện đá bóng à? Đúng lúc có thể học hỏi kinh nghiệm từ người ta, tìm hiểu nhiều thứ, mở mang tầm mắt.”
“Thật ư?”
Sau khi biết chuyện này, Đỗ Khôn lại càng vui vẻ hơn.
Có thể tiếp xúc lâu dài với huấn luyện viên bóng đá, điều này có trợ giúp rất lớn với hai anh em bọn họ.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Giang Nghĩa liền dẫn Đinh Thu Huyền rời khỏi phòng khám Nhân Trị.
Trên đường về nhà.
Đinh Thu Huyền ngồi cạnh ghế lái cứ buồn rầu không thôi.
Giang Nghĩa nhìn ra điểm khác thường, anh cười hỏi: “Sao lại không vui thế?”
“Hừ!”
Đinh Thu Huyền quay mặt bĩu môi.
Hiển nhiên là cô vẫn chưa thoát khỏi sự so sánh lúc nãy, rõ ràng là khi nãy Tân Uẩn đi rất gần Giang Nghĩa, vừa cười vừa nói, làm như bọn họ mới là một đôi.
Chuyện này khiến trong lòng Đinh Thu Huyền vô cùng bực bội.
Thậm chí là tức giận muốn khóc.
Xe dừng lại.
Giang Nghĩa dừng xe sát bên đường, anh mở cửa sổ xe ra, cơn gió nhè nhẹ mang theo hương hoa bay vào trong cửa, anh lẳng lặng nhìn Đinh Thu Huyền.
Sau đó, lần đầu tiên Giang Nghĩa dịu dàng gọi.
“Vợ à.”
Bầu trời đầy nắng.
Hoa nở xuân về.
Vạn vật sinh sôi.
Trong nháy mắt, cảm giác ghen tuông trong lòng Đinh Thu Huyền biến mất hoàn toàn, lần đầu tiên, lần đầu tiên Giang Nghĩa chính thức gọi mình là vợ.
Hai người bọn họ đều là người có tính cách rụt rè, sẽ rất ít khi chủ động gọi đối phương như thế.
Cho dù bọn họ rất yêu nhau.
Ngày hôm nay, Giang Nghĩa rụt rè đã dạn dĩ hơn, thể hiện sự ấm áp của một người đàn ông dành cho vợ mình.
Đinh Thu Huyền xấu hổ cúi đầu, gương mặt đỏ ửng.
Rõ ràng là vợ chồng, lại bởi vì một tiếng xưng hô mà ngượng ngùng không biết phải làm thế nào, có lẽ là tìm khắp thiên hạ này cũng chẳng tìm ra cặp thứ hai.
Giang Nghĩa mỉm cười nắm lấy tay Đinh Thu Huyền.
Cái gì cũng không nói.
Anh chậm rãi nhích lại gần, khom người, từ dưới lên trên, nhẹ nhàng hôn lên môi Đinh Thu Huyền.
Yêu.
Giờ phút này như hòa tan.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên gương mặt trẻ trung của bọn họ, hay cho đôi tiên đồng ngọc nữ, hay cho đôi uyên ương nghịch nước.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, bọn họ đã về đến nhà.
Ba vợ Đinh Nhị Tiến chuẩn bị một bàn đồ ăn: “Hai đứa về thật là đúng lúc, vừa mới làm đồ ăn xong này, hôm nay ba của con tự mình xuống bếp đó, nấu toàn là những món mà bọn con thích ăn.”