Đỗ Khôn nghẹn ngào nói: “Từ nhỏ, hai anh em chúng tôi đã luyện tập đá bóng, chính là hi vọng sau khi lớn lên có thể trở thành một vận động viên bóng đá chuyên nghiệp, chính vì vậy mà chúng tôi đã nỗ lực hết sức mình.”
“Để có thể vào trường học bóng đá chính quy cần phải bỏ ra học phí đắt đỏ, trong nhà không đóng nổi tiền, cho nên chúng tôi đã bỏ học mà đi làm để nộp học phí.”
“Nhưng dù vậy, muốn vào đội dự bị, đội số 1, vẫn phải cần một số tiền rất lớn, muốn ở lại tiếp tục luyện bóng cũng cần phải nộp học phí đắt đỏ.”
“Ra ngoài làm công đã đóng không nổi rồi.”
“Cho nên chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ nên mới nghĩ ra cái cách không đáng tin cậy này, giả vờ bị bệnh uống thuốc ngược, chính là vì muốn lừa một khoản tiền từ phòng khám làm ăn phát đạt.”
“Chín trăm hay là một tỷ năm trăm triệu đối với phòng khám mà nói không phải là chuyện gì lớn, nhưng mà đối với hai anh em chúng tôi mà nói, nó có thể giúp chúng tôi tiếp tục theo đuổi ước mơ, tiếp tục đá bóng.”
“Cũng không phải là chúng tôi muốn làm như thế, có vận động viên nào lại đồng ý dùng sức khỏe, dùng thân thể của mình ra để đổi lấy tiền cơ chứ. Nếu như có cách khác, chúng tôi cũng sẽ không làm như vậy.”
“Nhưng mà chúng tôi ngoại trừ đá bóng ra thì một chút tài năng cũng không có, chúng tôi kiếm không đủ tiền, nhưng lại không muốn từ bỏ giấc mơ.”
“Cho nên chỉ có thể nghĩ ra kế hoạch này.”
“Chúng tôi cho rằng có thể vượt qua, cho rằng đi tìm một bác sĩ khác, tốn một chút tiền chữa trị là có thể khôi phục, căn bản không biết là đang chơi với mạng người. Bác sĩ Giang, chúng tôi biết lỗi rồi, nhưng mà chúng tôi thật sự không biết phải làm sao.”
“Muốn chúng tôi từ bỏ giấc mơ, kêu chúng tôi trở về làm người bình thường, chúng tôi không cam lòng. Nhưng vì để theo đuổi giấc mơ cần phải có một khoản tiền rất lớn, chúng tôi lại không có.”
“Chúng tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ.”
“Chúng tôi không biết!”
Đỗ Khôn liên tục đập đầu xuống nền, khóc lóc kêu than.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, hai anh em này cũng có nỗi khổ riêng.
Lúc này, Giang Nghĩa cầm lấy một gói thuốc mà mình đã gói kỹ từ trong tủ ra rồi đi đến trước mặt Đỗ Khôn, cúi đầu nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Có người từng nói, có hai con đường đi đến hạnh phúc, thứ nhất là thực hiện tất cả nguyện vọng, thứ hai là từ bỏ tất cả nguyện vọng.”
“Các người đã không thể từ bỏ, nhưng lại không thể thực hiện.”
“Cứ mãi vùng vẫy, giãy giụa, cho nên mới sẽ đau đớn.”
Anh đưa gói thuốc mà mình đã gói kỹ cho anh ta: “Cầm lấy đi, số thuốc này có thể cứu mạng của anh trai anh, chỉ cần các người không uống thuốc ngược.”
Ánh mắt của mọi người đều sáng lên.
Đinh Thu Huyền và Tân Uẩn là người thở phào đầu tiên, bọn họ biết là Giang Nghĩa không thể nào thấy chết mà không cứu.
Bộ dạng lạnh lùng lúc nãy chỉ là giả vờ, mục đích là muốn để hai anh em này nhận ra lỗi của mình, để bọn họ có thể thành tâm sám hối.
Giang Nghĩa vẫn đang bốc thuốc, cũng có thể nhìn thấy thật ra ngay từ đầu anh đã chuẩn bị cứu người.
“Cảm ơn, cảm ơn anh.”
Đỗ Khôn hấp tấp đưa tay nhận lấy thuốc, còn chưa đợi anh ta đi thì Tân Uẩn đã trực tiếp bước tới: “Đưa thuốc cho tôi đi, anh đi về chắc chắn không biết phải sắc thuốc như thế nào, để tôi sắc thuốc cho anh trai anh uống liền, chữa trị sớm khỏi bệnh sớm.”
“Vâng, cảm ơn, làm phiền bác sĩ Tân rồi.”
Tân Uẩn nhận lấy thuốc rồi cho người đi sắc thuốc.
Đỗ Khôn đứng lên: “À đúng rồi, một tỷ năm trăm triệu này, tôi..."
Anh ta chuẩn bị trả một tỷ năm trăm triệu cho Tân Uẩn.
Nhưng mà Tân Uẩn lại khoác tay: “Cứ giữ đi, như anh đã nói, đối với phòng khám mà nói một tỷ năm trăm triệu này chẳng là bao, nhưng mà đối với hai anh em các người mà nói, một tỷ năm trăm triệu này có thể được dùng để các anh tiếp tục theo đuổi giấc mơ.”
“Cứ xem như một tỷ năm trăm triệu này là tôi ủng hộ hai anh em các anh theo đuổi giấc mơ, sau này phải trả lại đó.”
Đỗ Khôn cảm động rơi nước mắt.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn cô.”