Một tiếng Nghĩa này thật sự quá ngọt ngào, ngọt đến nỗi muốn ăn mòn xương cốt người ta.
Nhìn bộ dạng Tân Uẩn cầm ly đi rót nước, thiếu chút nữa là Đinh Thu Huyền đã tức giận muốn nôn, chồng mình lại được một người phụ nữ khác gọi thân mật trước mặt mọi người, thật sự tức chết người mà.
“Tôi không khát nước nữa.”
“Vậy em cũng không cần phải đi rót nước.”
Hai người phụ nữ bốn mắt nhìn nhau, có thể nhìn ra được sự ghen tuông trong mắt của đối phương.
Đồng thời, bọn họ vì muốn bộc lộ sự ưu tú của mình mà đều ưỡn ngực, biểu hiện ra vẻ kiêu ngạo của người phụ nữ, cuộc hỏa chiến trong nhà có thể bùng lên bất cứ lúc nào.
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa ở bất cứ phương diện nào cũng đều rất mạnh, duy nhất chỉ có chuyện đối mặt với phụ nữ thì cứ là ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Mặc dù biết rõ vấn đề, nhưng anh không có cách nào khác.
Lúc thế cục đang giằng co mãi không xong, một chuyện bất ngờ đã phá vỡ cục diện.
Có hai người đàn ông vội vã đi vào.
Đó chính là Đỗ Càn và Đỗ Khôn, bọn họ đi chưa đến một tiếng đồng hồ mà đã trở về nhanh như thế.
Nhìn gương mặt đó của Đỗ Càn không có gì khác so với người chết.
Giang Nghĩa kêu mọi người lui ra phía sau, anh đã biết rõ mà còn cố hỏi: “Tại sao các người lại quay về đây, sao vậy, chê tiền không đủ hả?”
Đỗ Khôn sốt ruột nói: “Bác sĩ, anh cứu anh trai tôi nhanh đi, anh ấy sắp chết rồi.”
Giang Nghĩa quay đầu đi.
“Xin lỗi, không cứu.”
“Tự các người tạo nghiệt, tự mình gánh chịu đi.”
Anh trực tiếp quay người đi ra ngoài, căn bản không thèm nhìn hai anh em này một cái nào, không phải là các người muốn uống thuốc ngược à? Vậy thì tự mình nhận hậu quả là được rồi.
Cũng đã cho các người một tỷ năm trăm triệu.
Các người đã lựa chọn lấy tiền, vậy thì để mạng lại đi.
Nhìn thấy Giang Nghĩa quay người rời đi, Đỗ Khôn gấp gáp, tay chân luống cuống, anh ta nhanh chóng chạy tới trước mặt Giang Nghĩa, bịch một tiếng liền quỳ xuống đất.
“Anh bác sĩ, chúng tôi đã biết lỗi rồi, cầu xin anh cứu anh trai của tôi với.”
“Tôi tự nguyện trả lại một tỷ năm trăm triệu.”
“Chỉ cần anh có thể đồng ý cứu anh trai tôi, muốn tôi làm cái gì cũng được.”
Giang Nghĩa hừ lạnh một tiếng: “Không phải đã nói chúng tôi là bác sĩ dỏm à, anh có thể tìm người tài giỏi hơn mà.”
Đỗ Khôn xấu hổ cúi đầu: “Chúng tôi đã đi tìm bác sĩ khác rồi, bọn họ đều không có cách nào hết, kêu tôi chuẩn bị đám tang cho anh trai. Bác sĩ Giang, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin anh đại nhân không trách kẻ tiểu nhân, cứu anh trai tôi một mạng đi có được không?”
Giang Nghĩa khoác khoác tay: “Trời hại thì còn sống được, tự mình tạo nghiệt thì không thể sống, bệnh này tôi không thể trị.”
Rất tuyệt tình.
Giang Nghĩa dứt khoát đi ra chỗ khác, tùy ý tìm kiếm trong ngăn tủ, một bộ dạng hoàn toàn không muốn quan tâm tới hai anh em nhà họ.
Cho đến lúc này, Đỗ Khôn mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Anh trai của anh ta thật sự vì vậy mà phải chết ư?
Đỗ Khôn vội vàng dập đầu với Giang Nghĩa, khóc lóc kể lể: “Bác sĩ Giang, hãy cứu anh trai tôi đi.”
Giang Nghĩa vẫn thờ ơ như cũ.
Đỗ Khôn vẫn cứ quỳ đó dập đầu, vẫn luôn dập đầu, dập đến nỗi đầu bị rách da, máu tuôn ra ngoài mà Giang Nghĩa vẫn không có bất cứ động thái nào.
Đinh Thu Huyền và Tân Uẩn đứng ở một bên nhìn thấy mà đau lòng.
Mặc dù hai anh em Đỗ Khôn và Đỗ Càn rất đáng hận, nhưng tội không đáng chết, với lại là bác sĩ, sao có thể nhìn bệnh nhân chết được chứ?
Hơn nữa, Giang Nghĩa là kiểu đàn ông trong nóng ngoài lạnh, tuyệt đối không có khả năng thấy chết mà không cứu.
Mặc dù bọn họ rất sốt ruột, nhưng mà không có ai nói tiếng nào mà là không hẹn mà lựa chọn tin tưởng Giang Nghĩa, tin tưởng người đàn ông này chắc chắn có mục đích của riêng mình.
Một hồi lâu sau, Đỗ Khôn đầm đìa nước mắt.
Máu tươi trên trán chảy xuống, trộn lẫn với nước mắt thành một thể.