Bỏ qua chuyện này, Giang Nghĩa tiếp tục nói: “À đúng rồi Tân Uẩn, lần này tôi đến đây là muốn cô giúp tôi một chuyện.”
“Không cần phải khách sáo, tôi chắc chắn sẽ giúp anh mà.”
Thế là Giang Nghĩa liền kể lại chuyện của La Phong và Dương Quân Như một cách ngắn gọn.
Sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của Tân Uẩn chính là sau này có thể gặp Giang Nghĩa nhiều hơn rồi.
Cho hai vợ chồng này ở lại đây, vậy hai ba ngày Giang Nghĩa sẽ đến phòng khám một lần để chữa bệnh cho La Phong, chuyện đó đồng nghĩa với việc có thể thường xuyên nhìn thấy Giang Nghĩa.
Rốt cuộc cũng không cần phải chịu đựng nỗi khổ tương tư nữa rồi.
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Tân Uẩn liền tràn đầy nụ cười hạnh phúc, trong lòng vui như nở hoa.
“Được thôi, anh cứ đưa bọn họ đến đây đi.”
“Đang ở ngoài cửa kìa.”
“Vậy thì nhanh chóng sắp xếp dẫn người vào đây đi để tôi đi chuẩn bị thuốc.”
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên, đám người đỡ La Phong vào đặt lên giường bệnh, Tân Uẩn sắp xếp người của mình chuẩn bị thuốc, phải là loại thuốc tốt nhất.
Lúc này, rốt cuộc Đinh Thu Huyền và Tân Uẩn cũng đã gặp nhau.
Vốn dĩ là Tân Uẩn rất vui vẻ, nhưng vừa mới nhìn thấy Đinh Thu Huyền thì cảm giác ghen tuông liền dâng lên trong lòng, nếu như không phải bởi vì có sự tồn tại của Đinh Thu Huyền, bây giờ có lẽ là cô ta đã có thể quang minh chính đại theo đuổi Giang Nghĩa.
Vật cản.
Trực giác của phụ nữ vô cùng chuẩn.
Đinh Thu Huyền cảm nhận được sự ghen tuông đến từ Tân Uẩn, điều này đã khơi gợi lại hồi ức xa xưa cho Đinh Thu Huyền, cô vẫn còn nhớ rõ lần trước Tân Uẩn gọi điện thoại cho Giang Nghĩa vào lúc khuya, kêu anh đến giúp đỡ cứu ba.
Mặc dù lý do đầy đủ, nhưng mà một người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt lại gọi điện thoại cho một người đã có vợ, nói chung vẫn khiến lòng người không thoải mái.
Hơn nữa, sau khi Đinh Thu Huyền nhìn thấy Tân Uẩn, loại cảm giác không thoải mái này lại càng sâu sắc hơn nữa.
Bởi vì Tân Uẩn rất xinh đẹp.
Tân Uẩn là kiểu phụ nữ lạnh lùng như băng giá, giống như một dòng sông băng vạn năm không thay đổi ở Nam Cực, có một loại xinh đẹp khó đến gần, nhưng mà rõ ràng có thể cảm nhận được lúc tảng băng lạnh này đối mặt với Giang Nghĩa, nó sẽ vô thức bị hòa tan.
Trước kia, Đinh Thu Huyền vô cùng tự tin với nhan sắc của mình.
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt đồng nghiệp, bạn học, bạn thân, cô chính là hoa khôi, mặc dù cô rất khiêm tốn, nhưng người nào cũng khen ngợi như thế, người có khiêm tốn đến đâu thì nữa thì cũng sinh ra chút hư vinh.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy Tân Uẩn, sự tự tin của Đinh Thu Huyền đã bị đả kích.
Tân Uẩn xinh đẹp không hề thua kém Đinh Thu Huyền.
Đinh Thu Huyền là một đóa hoa thơm ngát ấm áp, Tân Uẩn là băng tuyết lạnh lẽo, mọi người đều có điểm tốt, đều có vẻ đẹp riêng.
Bàn về nhan sắc, bàn và dáng người, tất cả mọi thứ của Tân Uẩn đều đứng đầu.
Cho nên, nếu như Giang Nghĩa ngoại tình với một người phụ nữ như thế, chắc chắn Đinh Thu Huyền sẽ không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Cũng chính vì vậy mà trong lòng Đinh Thu Huyền mới sinh ra cảm giác ghen tuông.
Hai người phụ nữ xinh đẹp vốn dĩ không có liên quan gì với nhau, bởi vì một người đàn ông mà trong ánh mắt lại sinh ra hận thù mãnh liệt, sự ghen tuông nồng đậm tràn ngập trong căn phòng.
“Chồng ơi, em khát nước.”
Đinh Thu Huyền đánh đòn phủ đầu, cố ý gọi một tiếng chồng ơi. Ai cũng biết cô là một người khá ngượng ngùng, cho dù trong nhà cũng rất ít khi gọi chồng, bây giờ lại gọi ở trước mặt mọi người.
Đây là đang muốn lập uy với Tân Uẩn.
Để cô biết rằng Giang Nghĩa là người đàn ông của Đinh Thu Huyền này, đừng có bất cứ suy nghĩ lung tung nào.
Tân Uẩn tức giận siết chặt nắm đấm, tiếng gọi chồng này khiến cô ta vô cùng khó chịu, nhưng có thể làm gì được chứ, dù sao thì Giang Nghĩa cũng là người đàn ông của người ta.
Giang Nghĩa cũng bất ngờ, sau đó liền chuẩn bị đi rót nước.
Lúc này, trên mặt Tân Uẩn để lộ ra nụ cười, chủ động nói: “Nghĩa, anh mệt rồi, để tôi đi rót nước cho anh.”