Sau khi Giang Nghĩa xem cách phối thuốc trên đơn thuốc, anh không vội vàng nói ra nguyên nhân, mà là hỏi vài câu đơn giản: “Sức khỏe của anh trai cậu rất tốt nhỉ, nếu như người bình thường làm như vậy thì đã sớm nằm trên mặt đất mà không đứng dậy nổi rồi.”
Em trai cười lên ha hả.
“Anh có biết hai anh em chúng tôi là ai không hả?”
“Mong anh giới thiệu.”
“Tôi tên là Đỗ Khôn, anh trai tôi tên là Đỗ Càn, là đội viên nòng cốt của đội bóng đá nghiệp dư gần đây, tổ hợp "Càn Khôn vô địch", có nghe qua chưa?”
Giang Nghĩa lắc đầu, đúng là anh chưa từng nghe tới.
Đỗ Khôn nói: “Từ nhỏ hai anh em chúng tôi đã luyện đá bóng, tố chất thân thể này là thứ mà người bình thường có thể so sánh được à?”
Giang Nghĩa nói: “Ồ, vậy thì khó trách, nếu như người bình thường mà uống trái thuốc, nếu như không chết thì cũng phải tàn phế.”
Lời này vừa mới nói ra khỏi miệng, hai anh em Đỗ Khôn và Đỗ Càn lập tức thay đổi sắc mặt.
Đỗ Khôn vô lực nói: “Anh, anh có ý gì?” .
Truyện đề cử: Thủ Phụ Sủng Thê
Giang Nghĩa nói: “Trong cơ thể của Đỗ Càn - anh trai anh có một lượng thuốc hoàn toàn ngược lại với đơn thuốc này, điều này đã nói rõ sau khi các người bị bệnh lại chẳng uống thuốc dựa theo đơn thuốc mà bác sĩ đã kê, mà lại uống thuốc ngược lại, thử hỏi làm sao có thể không khiến bệnh tình nặng thêm cơ chứ?”
Có chuyện này à?
Sắc mặt của Tân Uẩn lập tức thay đổi.
Chẳng trách cô ta tìm mãi mà không có cách nào giải thích tại sao một căn bệnh vặt lại trở nên nghiêm trọng như thế, thế mà vấn đề nằm ở chính bệnh nhân.
Đỗ Khôn đứng dậy, chỉ tay vào Giang Nghĩa: “Nè, anh đừng có đứng đây mà ngậm máu phun người! Rõ ràng là do phòng khám của các người kê sai thuốc còn nói chúng tôi uống sai thuốc. Ha ha, hỏi thử xem có ai lấy tính mạng mình ra nói đùa không hả?”
Như này là có đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
Đương nhiên, ai làm chuyện này cũng sẽ không thừa nhận.
Giang Nghĩa hỏi: “Được thôi, vậy rốt cuộc là các người muốn làm gì?”
“Làm gì hả, các người trị bệnh khiến anh trai tôi tàn phế, tôi muốn các người bồi thường tiền.”
Quả nhiên là vì tiền.
“Muốn bao nhiêu?”
“Chín trăm triệu.”
Đúng là có can đảm mà, vừa mới mở miệng liền đòi chín trăm triệu.
Giang Nghĩa gật đầu, quay người đi đến bên cạnh Tân Uẩn, nhỏ giọng nói: “Đưa cho anh ta một tỷ năm trăm triệu.”
“Hả?” Tân Uẩn ngơ ngác hỏi: “Giang Nghĩa, anh muốn làm gì vậy, người ta đòi chín trăm triệu, anh lại cho người ta một tỷ năm trăm triệu.”
Giang Nghĩa nói: “Tin tưởng tôi là được rồi, một tỷ năm trăm triệu này chỉ là tạm thời đưa cho anh ta thôi, tôi sẽ nhanh chóng khiến bọn họ trả tiền về.”
Đối với lời Giang Nghĩa nói, Tân Uẩn căn bản sẽ không hoài nghi.
Anh đã nói có thể lấy về, vậy thì chắc chắn có thể lấy về.
Tân Uẩn lập tức cho người lấy một tỷ năm trăm triệu cho hai anh em Đỗ Khôn, Đỗ Càn.
Đỗ Khôn cũng hoàn toàn ngơ ngác.
“Cho một tỷ năm trăm triệu, có ý gì chứ?”
Giang Nghĩa giải thích: “Sáu trăm triệu cho thêm này là phí an táng.”
“Anh trù ẻo anh trai tôi?”
“Haha, không phải là tôi trù ẻo anh trai của anh, mà là do các người muốn chết. Dám uống thuốc phản lại, cho dù sức khỏe có tốt đến đâu đi nữa thì cũng không chịu đựng nổi, không tới ba tiếng đồng hồ, mạng sống của anh trai anh sẽ như treo trên sợi tóc, chưa tới năm tiếng, mạng của anh trai anh coi như không còn nữa rồi. Cho nên, cho các người thêm sáu trăm triệu để tránh cho sau này các người lại đến phòng khám gây chuyện.”
“Mẹ kiếp.” Đỗ Khôn khinh thường: “Đương nhiên tôi sẽ tìm bác sĩ cao tay hơn chữa khỏi cho anh trai tôi, còn cái bọn lang băm như các người, sau này tôi sẽ không đến đây nữa.”
Nói xong, anh ta đỡ Đỗ Càn rời khỏi phòng khám.
Nhìn bóng lưng rời đi của hai anh em, Tân Uẩn tức giận hai tay chống nạnh: “Theo như tôi thấy thì bọn họ cố ý uống thuốc phản, thừa cơ lừa tiền, tôi nên lựa chọn cách báo cảnh sát bắt bọn họ vào tù.”
Giang Nghĩa nói: “Yên tâm đi, với tình hình này của anh trai anh ta, không quá ba giờ, chắc chắn sẽ phải trở lại đây.”