Mọi người đồng thời đều nhìn về phía Giang Nghĩa, hiện lên vẻ mặt không kiên nhẫn.
Chung Đào hung dữ nói: “Giang Nghĩa anh có chuyện gì vậy? Tôi gọi điện thoại cho thần y, anh làm loạn cái gì?”
Giang Nghĩa cười không nói gì, đưa tay ra cầm điện thoại lên, sau đó cúp máy.
Thật trùng hợp.
Sau khi Giang Nghĩa cúp máy, cuộc gọi mà Chung Đào đang gọi cũng cúp máy.
Âm thanh nhắc nhở: Xin lỗi, người dùng đang bận.
Trên mặt Chung Đào có chút không nhịn được giận.
Liên mồm nói mình là bạn tốt của thần y, kết quả người ta trực tiếp từ chối điện thoại của anh ta, có chút xấu hổ.
Đinh Thu Huyền nói: “Chung Đào, thói quen thích chém gió này của cậu vẫn chưa thay đổi hả? Hình như thần y người ta không muốn nhận điện thoại của cậu.”
“Ai thích chém gió?” Chung Đào cố ý ngụy biện: “Có lẽ, thần y đang tạm thời có việc, cậu đợi một chút, tôi gọi lại một lần nữa.”
Chung Đào gọi lại.
Kết quả điện thoại vừa kết nối, lai nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ bàn bên kia truyền đến, là điện thoại của Giang Nghĩa lại vang lên.
“Giang Nghĩa? Anh làm sao vậy?”
“Bảo anh cúp điện thoại anh không nghe thấy sao?”
“Không thấy tôi đang gọi điện thoại cho thần y sao? Anh có hiểu chuyện không thế hả?”
Giang Nghĩa nhìn ID người gọi đến, cười xấu xa hỏi: “Thật sự muốn tôi cúp điện thoại sao?”
“Nói lời vô nghĩa, đừng làm phiền tôi nói chuyện với thần y.”
“Được, thỏa mãn anh.”
Giang Nghĩa đưa tay ra vuốt một cái, trực tiếp cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, điện thoại bên phía Chung Đào cũng bị cúp.
“Sao vậy?”
Sắc mặt Chung Đào càng thêm khó coi, lẽ nào số điện thoại copy này là giả? Hoặc, thần y từ trước đến nay không nhận điện thoại của người lạ?
Cho dù là nguyên nhân nào, tình cảnh hiện này đều có chút ngượng ngùng.
“Tôi thử lại một lần nữa.”
Chung Đào tiếp tục gọi điện thoại, tình huống tương tự tiếp tục xảy ra một lần nữa, bên này điện thoại vừa kết nối, bên kia điện thoại của Giang Nghĩa lại vang lên.
Lần này, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Sao mỗi lần Chung Đào gọi điện thoại, điện thoại của Giang Nghĩa đều vang lên?
Giống như Chung Đào đang gọi điện thoại cho Giang Nghĩa vậy.
Chung Đào cũng có chút sững sờ, hoàn hồn lại nói: “Giang Nghĩa, mẹ nó, sao anh lại không biết suy nghĩ như vậy chứ? Tôi nhắc nhở anh lần cuối cùng, tắt điện thoại đi!”
Giang Nghĩa nhún vai, lần thứ ba cúp điện thoại.
Lần này, mọi người đều xem một cách cẩn thận, sau khi Giang Nghĩa cúp điện thoại, bên phía Chung Đào cũng đồng thời bị cúp máy.
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Có người cười nói: “Này, Chung Đào, không phải cậu đang gọi điện thoại cho Giang Nghĩa đấy chứ?”
Chung Đào lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ! Tôi đang gọi điện thoại cho thần y, anh ta là cái thá gì.”
Giang Nghĩa không nói gì, trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
“Lần này tôi tắt nguồn rồi, sẽ không làm phiền anh nữa.”
“Xem như anh tự biết mình.”
Chung Đào vội vàng gọi điện cho thần y một lần nữa, trong lòng không ngừng cầu nguyện thần y mau nhận điện thoại, nhưng ai biết được, lần này gọi đi, lại lập tức vang lên lời nhắc: Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.
Cái này….
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Nghĩa.
Ngay cả Chung Đào cũng sững sờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Anh ta nhìn Giang Nghĩa, một linh cảm không tốt dâng lên ở trong lòng.
Gọi liên tiếp ba cuộc điện thoại, điện thoại của Giang Nghĩa đều vang lên, lần cuối cùng Giang Nghĩa tắt nguồn, điện thoại của thần y cũng tắt nguồn, cái này nếu như là trùng hợp, vậy thì có chút quá trùng hợp.
Xác suất cao số điện thoại mà Chung Đào gọi đến chính là của Giang Nghĩa.
Nhưng Chung Đào nói, anh ta đang gọi điện thoại cho thần y.