Cúp điện thoại, Giang Nghĩa nhìn mọi người, nhàn nhạt nói: “15 phút nữa sư phụ sẽ đến làm bánh trôi cho chúng ta, xin mọi người chờ một lát.”
Cả phòng lại vang lên tiếng cười nhạo không thôi.
15 phút? Ha ha ha ha, cười chết tôi rồi!
Sư phụ bên kia cho dù muốn hẹn trước, không phải mười ngày nửa tháng thì sao hẹn được, huống chi Giang Nghĩa chỉ là một viên chức nhỏ, đến tư cách hẹn trước cũng không có.
Chung Đào nói: “Này, anh diễn nhiều thế làm gì?”
Giang Nghĩa cười cười, không nói gì.
15 phút, nói dài cũng không dài lắm, mọi người ngồi trên ghế tùy tiện đọc tin tức, sau đó lại nghe được bên ngoài phòng bao truyền đến từng tiếng cảm thán.
Trong đó có người hô lên: “Đó không phải là sư phụ của Long Thành Viên sao? Sao lại đến quán cơm Trường Thanh?!”
Một tiếng hô này khiến toàn bộ mọi người có mặt trong phòng bao bị dọa.
Cả đám vội vàng đứng dậy ra ngoài xem, Chung Đào cũng ngồi không yên, đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Nghĩa ngồi trên ghế, gắp một đũa thức ăn, vừa ăn vừa nói với Đinh Thu Huyền: “Em đói bụng rồi đúng không? Ngồi chờ một lát, bánh trôi sẽ làm xong ngay thôi.”
Đinh Thu Huyền hưng phấn nói: “Anh thật sự mời sư phụ của Long Thành Viên đến à?”
“Ừ.”
“Sao anh mời được vậy?”
Giang Nghĩa cười cười, thuận miệng giải thích: “Vì sư phụ của Long Thành Viên và sư phụ Nhiếp của quán cơm Uyên Ương, Nhiếp Tranh là bạn tốt, anh và sư phụ Nhiếp lại là bạn chí cốt, nên mọi người đều quen biết nhau, giúp đỡ nhau một chút có là gì đâu.
Đinh Thu Huyền có hơi ngạc nhiên.
Đừng nhìn Giang Nghĩa chẳng ra sao, nhưng bạn của Giang Nghĩa đều là những nhân vật kỳ tài.
Cô bĩu môi nói: “Anh đó, sau này học hỏi bạn anh nhiều hơn đi, không thể làm nhân viên bình thường cả đời chứ?”
“Ha ha, được rồi, anh biết rồi.”
Hai người đang trò chuyện, chỉ thấy đám người Chung Đào lục tục đi đến, ngồi về vị trí cũ.
Có người cực kỳ hưng phấn.
Có người vẻ mặt u sầu, rầu rĩ không vui.
Mặt Chung Đào xám như tro, dù thế nào anh ta cũng không thể tưởng tượng được, đầu bếp của Long Thành Viên thật sự được mời tới.
Bản thân mình chỉ đặt mấy bát bánh trôi Long Thành Viên đã không ngừng tự đắc, ai ngờ Giang Nghĩa thế mà có thể trực tiếp mời sư phụ nhà người ta tới hiện trường làm bánh trôi, khoảng cách này sao có thể so sánh.
Anh ta vừa làm nhục Giang Nghĩa rất tàn nhẫn, bây giờ trên mặt cũng không nén nổi tức giận.
Nhưng anh ta không rõ, Giang Nghĩa chỉ là một viên chức nhỏ lương tháng hai tư triệu, sao lại có năng lực mời được sư phụ nổi tiếng cả nước chứ?
Thật sự không hợp lý!
Không đợi anh ta phản ứng lại, nhân viên phục vụ đã đi đến, đặt một bát bánh trôi lên bàn.
Nhìn lại bát bánh trôi, mỗi viên căng mọng tròn xoe, nhìn qua ngon miệng mê người.
Bởi vì vừa rồi làm xong, không giống với bánh trôi trước đó đã teo tóp, những viên bánh trôi này dường như đều tản ra ‘ánh sáng’, chỉ nhìn thôi nước bọt cũng chảy xuống rồi.
Giang Nghĩa ‘chẳng để bụng chuyện cũ’. bảo nhân viên phục vụ cho mỗi người một bát, kể cả Chung Đào.
Giang Nghĩa nói: “Mọi người còn xem gì nữa? Mau mau ăn đi, để nguội thì ăn không ngon.”
Một lời vừa nói ra, mọi người sôi nổi cầm lấy thìa múc ăn.
Thơm quá!
Thơm chết người ta rồi!
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười hạnh phúc, đặc biệt là Đinh Thu Huyền, đẩy luôn bát bánh trôi vừa rồi ra, tay bưng bát bánh trôi mới còn nóng hôi hổi lên ăn, còn rất hưởng thụ.
Trong phòng chỉ còn mình Chung Đào vẻ mặt ảm đạm, nhìn bánh trôi thơm ngào ngạt trước mặt, ăn cũng không được, không ăn cũng không xong.
Bực mình!