Anh ta hỏi: “Tiểu Điệp, em sao lại quay về? Tại sao em trở về lại không gặp anh? Nhiều năm như vậy, em đã đi đâu?”
Tiểu Điệp nghẹn ngào kể vắn tắt một lượt những chuyện này.
Tôn Tại Ngôn lúc này mới biết, thì ra những năm nay Tiểu Điệp đã chịu nhiều đau khổ như vậy, còn biết thì ra Giang Nghĩa là ân nhân cứu mạng của Tiểu Điệp, là đại ân nhân để hai người bọn họ được gặp lại nhau, gương vỡ lại lành.
Mà Tôn Tại Ngôn luôn đối đầu với đại ân nhân, thật sự không bằng loài heo chó.
Bụp, Tôn Tại Ngôn trực tiếp quỳ ở trước mặt Giang Nghĩa.
“Tổng phụ trách, xin lỗi, tôi bị con lợn lừa mới đối đầu với anh.”
“Muốn đánh muốn phạt, nghe theo tất!”
Giang Nghĩa cười ha hả, anh đã rất lâu không vui như vậy rồi.
Anh nói: “Anh không cần xin lỗi, tôi là vì kiểm tra năng lực của anh mới không để Tiểu Điệp gặp mặt anh trước, điều này không thể hoàn toàn trách anh.”
“Trên thực tế, anh cũng đã thể hiện tài năng rất kiệt xuất cho tôi thấy, đáng để tôi vì anh làm nhiều như vậy.”
“Tôn Tại Ngôn, kế hoạch của anh thật sự đủ thâm, vậy mà có thể nghĩ ra việc lợi dụng ‘việc thiện’ của tôi tạo ra dư luận, biến ‘việc thiện’ thành ‘việc ác’, thật sự không phải là chuyện người bình thường có thể nghĩ tới.”
“Nói thật, nếu không phải tôi chiếm được lợi ích của thân phận ‘người tổng phụ trách’, e là thật sự sẽ thua anh rồi, tôi quả nhiên không nhìn nhầm người.”
Tiểu Điệp rất kiêu ngạo nói: “Hừ, tôi đã nói trước rồi, mưu trí của Tại Ngôn vô địch thiên hạ.”
Lâm Chí Cường lại càng kiêu ngạo mà nói: “Hừ, luận mưu kế, lão đại của chúng tôi mới là giỏi nhất!”
Bọn họ giống như hai đứa trẻ cãi nhau.
Giang Nghĩa mỉm cười, ý bảo bọn họ yên lặng, sau đó nói với Tôn Tại Ngôn: “Được rồi, không nói nhảm nữa, tôi nói rõ với anh rồi. Tôi giúp anh, kiểm tra anh, chỉ là vì muốn nhận anh về dưới trướng của tôi.”
“Như thế nào, Tôn Tại Ngôn, bằng lòng làm việc dưới trướng của tôi chứ?”
Tôn Tại Ngôn mừng như điên.
Anh ta vỗ ngực nói: “Đương nhiên bằng lòng! Từ nay trở đi, cái mạng của tôi chính là của cậu, tổng phụ trách đại nhân, cậu muốn tôi lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không từ!”
“Tốt!”
Thu phục một mãnh tướng, Giang Nghĩa cảm thấy vui từ tận đáy lòng.
Anh từ trên ghế đứng dậy, đi tới hai bước, đích thân đỡ Tôn Tại Ngôn dậy.
Càng nhìn càng thích.
Từ nay về sau, Giang Nghĩa ngoài Lâm Chí Cường ra, lại có thêm một trợ thủ đáng tin, cho dù Giang Nghĩa không ở đây, tin rằng với sự thông minh của Tôn Tại Ngôn, cũng có thể hoàn thành rất nhiều việc.
Ngày hôm sau.
Đâu đâu cũng là tin tức ‘rửa oan’ của giải trí Ức Châu, lần nữa đẩy giải trí Ức Châu lên đỉnh phong.
Nhưng cho dù như vậy, vị trí trang nhất lại bị một tin tức khác cướp mất --- xí nghiệp Thiên Đỉnh buôn lậu, chủ tịch Tôn Vĩnh Trinh bị bắt.
Tin tức càng ngắn, sự việc càng thảm.
Là công ty hàng đầu ở khu Giang Nam, là mục tiêu mà các công ty khác theo đuổi, vậy mà trong một đêm thì bị sụp đổ.
Sự sụp đổ của xí nghiệp Thiên Đỉnh sẽ mang tới ảnh hưởng gì cho khu Giang Nam, vẫn chưa biết được.
Có điều có một chuyện có thể chắc chắn: tất cả các công ty khác đều đón cơ hội tranh làm lão đại.
Xí nghiệp Thiên Đỉnh đổ rồi, ai tới thay xí nghiệp Thiên Đỉnh trở thành lão đại đây?
Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng?
Hoặc là doanh nghiệp siêu mạnh trong top đầu khác.
Tất cả đều không dễ nói.
Khu Giang Nam, do một nhà độc tôn ban đầu, biến thành trạng thái quần hùng phân chia, ai có thể nắm được cơ hội đứng vững, ngồi lên được vị trí lão đại đứng đầu, ai sẽ trở thành bá chủ tiếp theo của khu Giang Nam!
Điều khá chắc chắn hiện nay là, ít nhất ở phương diện giải trí, đã không có công ty nào là đối thủ của giải trí Ức Châu.
Giải trí Ức Châu thay thế giải trí Bách Khoa, trở thành lão đại tuyệt đối trong ngành giải trí.
...
Đường nhựa, tiếng còi xe inh ỏi, một chiếc Lincoln màu đen chạy ở trên đường.
Trong xe rộng rãi xa hoa có một người đàn ông mặc đồ đen.
Anh ta ngồi đoan chính trên chiếc ghế da, trong tay cầm một ly rượu vang, vừa uống rượu vừa chỉnh điều khiển, xem tin tức của khu Giang Nam.
Các mặt báo về cơ bản bị giải trí Ức Châu, xí nghiệp Thiên Đỉnh chiếm hết.
Xem xong, trên môi của người đàn ông nở nụ cười.
“Chiến thần Tu La, Giang Nghĩa, quả nhiên là thủ đoạn giỏi.”
“Xem ra lão gia Rết bảo mình cẩn thận vẫn là có đạo lý, thằng nhóc này, không dễ đối phó.”
“Nhưng...”
Người đàn ông tắt màn hình, một hơi uống hết số rượu trong ly.
“Thủ đoạn cao hơn nữa, còn có thể cao hơn Weiss tôi sao?”
“Lão gia Rết, ông đợi đi, trước khi ông đến khu Giang Nam, tôi sẽ giúp ông quét sạch tất cả chướng ngại, để ông nằm kiếm tiền.”
“Giang Nghĩa, gặp phải Weiss tôi, ngày tận của cậu coi như đến rồi.”
Người này, chính là khi Giang Nghĩa đi Milan, ra tay ở đằng sau, muốn ‘thôn tính’ Star Jewelry --- chủ sai sử của nhà họ Tề: Weiss.
Âm mưu lúc đó bị Giang Nghĩa trong lúc tình cờ hóa giải, Weiss luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy mình thua không phục.
Bây giờ thì tốt rồi, ông chủ của anh ta – lão gia Rết kêu anh ta đến khu Giang Nam đặt nền móng trước, anh ta có đủ thời gian để từ từ chơi với Giang Nghĩa.
Khu Giang Nam, sắp biến thiên rồi!