Trình Đan Đình không hiểu mà nói: “Tại sao muốn động vào tiền bán vé? Lẽ nào, bọn họ muốn bỏ túi riêng, cắt xén tiền của chúng ta?”
Đây là một tình huống duy nhất có thể nghĩ tới.
Vấn đề này bạn có cắt xén nữa thì có thể cắt xén bao nhiêu? Phần lớn vẫn ở phía giải trí Ức Châu.
Hơn nữa giải trí Ức Châu đâu trông mong lấy số tiền bán vé này để hồi vốn, mà là dùng để làm công ích, bị cắt xén cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn đối với bản thân công ty.
Nhiều nhất người có thể giúp được sẽ ít đi một chút.
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy nghi hoặc.
Giang Nghĩa đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời, anh biết người chủ mưu đằng sau là Tôn Tại Ngôn, đó là một người rất thông minh, tuyệt đối không thể tiêu tốn tinh lực lớn như vậy chỉ vì cắt xén một chút tiền.
Không đáng.
Cũng sẽ không gây ra tổn hại gì đối với giải trí Ức Châu.
“Tôn Tại Ngôn, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Giang Nghĩa thử thay đổi thân phận, thông qua thân phận của Tôn Tại Ngôn suy nghĩ chuyện này.
Động tay động chân ở tiền bán vé?
Làm sao động tay?
Hai mắt chợt mở ra, Giang Nghĩa đột nhiên nghĩ tới một khả năng trong đó, lẽ nào...
Nếu là như vậy, tình hình sẽ trở nên rất tồi tệ.
Trình Đan Đình vội hỏi: “Giang Nghĩa, anh cảm thấy chúng ta bây giờ phải làm như nào?”
Giang Nghĩa bình tĩnh trả lời: “Tiến hành theo kế hoạch, nên làm như nào vẫn làm như thế, ngày mai đúng giờ công chiếu bộ phim, sau đó theo dõi sát sao tiền bán vé, những chuyện khác giao cho tôi là được.”
“Được, tôi sẽ chú ý.”
Trình Đan Đình và Triệu Đỉnh rời khỏi phòng làm việc, đi sắp xếp việc có liên quan.
Giang Nghĩa hít sâu một hơi, nếu sự việc thật sự giống như những gì anh tưởng tượng, thật sự có hơi bó tay.
Phải nghĩ cách khắc chế trước.
Anh nhẹ nhàng rút điện thoại ra, gọi điện cho Lâm Chí Cường.
“Alo, lão đại, có chuyện gì sao?”
“Giúp tôi kết nối với cục thuế, tôi có chuyện muốn sắp xếp.”
“Được!”
Mọi chuẩn bị đã xong, ngày hôm sau bộ phim điện ảnh được công chiếu đúng giờ, người mua vé trước đã vào rạp phim để xem từ sớm.
Câu chuyện của “Thập Vạn Thiên Binh” rất đơn giản, kể rằng nhân gian bị thiêu rụi bởi nghiệp hỏa không tên, Ngọc Đế phái thần tiên đi dập lửa; ở trong quá trình dập lửa, lại xảy ra hàng loạt câu chuyện như đoạt bảo, tình yêu, đấu đá, trảm yêu...
Hàng trăm siêu sao tham gia diễn xuất miễn phí.
Đây là một bữa tiệc của giới giải trí, là bộ phim điện ảnh siêu cấp trăm năm có một.
Do thời gian quay ngắn, đẩy nhanh tiến độ quá mức, cho nên không ít lỗi.
May mà đây là một bộ phim mang tính cách công ích, yêu cầu của khán giả không cao, hơn nữa nó là một phim hài, mọi người vào rạp coi là vì vui.
Trên thực tế, ở phương diện hài kịch, đã làm khá thành công.
Mọi người xem rất vui vẻ, cộng thêm nhìn thấy nhiều ngôi sao, cũng đáng tiền vé.
Cộng thêm khán giả có cảm giác tham gia rất lớn, cho rằng mình xem phim, đồng nghĩ với việc giúp đỡ được cho xây dựng lại công viên rừng, giúp những người tội nghiệp chịu khó khăn trong vụ hỏa hoạn, cho nên tính tích cực mua vé rất cao.
Nhất thời, mức độ quan tâm của bộ phim này rất cao, mỗi rạp đều ở mức 90 đổ lên, một vài rạp nhỏ thậm chí có thể được 100% độ quan tâm.
Phim chiếu hai ngày thì thu được 3000 tỷ tiền bán vé, thật sự dọa người.
Hơn nữa nhiệt độ này vẫn đang tiếp diễn, không có bất kỳ dấu hiệu hạ nhiệt, mỗi ngày đều có một lượng lớn khán giả vào rạp phim, xem bộ phim hài kịch này.
Một tuần ngắn ngủi, tiền bán vé đột phá 9000 tỷ.
Một con số cực kỳ khoa trương.
Sau đó, giải trí Ức Châu không giữ lại một đồng, quyên góp toàn bộ, dùng số tiền này vào việc xây dựng lại công viên rừng, giúp đỡ người bị thương tội nghiệp.