Ngày hôm sau, trên đường lớn.
Giang Nghĩa đưa mẹ vợ Tô Cầm đến cửa lớn cửa hàng chuỗi Star Jewelry, Đinh Thu Huyền sợ bọn họ xảy ra chuyện, cũng đi theo.
Vừa tới cửa thì nhìn thấy một đám ông chú bà bác vây lại, miệng của ai cũng mắng chửi.
Trong tay bọn họ cầm đủ loại trang sức đá quý, nói muốn trả hàng.
Rõ ràng, bọn họ đều giống như Tô Cầm, bị cửa hàng bất lương lừa dân thường.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể kêu gào.
Bởi vì cửa hàng trang sức sớm đã dự liệu sẽ xảy ra chuyện này, thuê mười mấy bảo vệ chặn ở cửa, những người tiêu dùng đó cũng đừng hòng đi vào, dám gây chuyện thì đuổi ra ngoài.
Cửa hàng lừa đảo, ở trước mặt cửa hàng lớn như Star Jewelry, dân thường căn bản không đủ nhìn.
Giang Nghĩa chen qua đám đông, vừa chuẩn bị đi vào cửa hàng thì bị bảo vệ ở cửa chặn lại.
“Đứng lại, làm cái gì?”
Bảo vệ không biết Giang Nghĩa, nhưng nhận ra Tô Cầm, vừa nhìn thấy Tô Cầm thì biết là đến đến bảo vệ quyền lợi, người như vậy, tuyệt đối không thể cho vào.
Giang Nghĩa lại cố ý nói: “Chúng tôi đã mua hàng giả, đến trả hàng.”
“Trả hàng sao?”
Mấy bảo vệ nhìn nhau, bọn họ vui vẻ.
“Nhìn thấy những người đó rồi chứ? Đều là đến trả hàng. Cậu muốn trả hàng cũng xếp ở đằng sau bọn họ, đi đi đi, đi xếp hàng.”
Còn xếp hàng sao?
Hiện trường có mấy chục người, không ai được vào trong, anh xếp hàng xếp đến chết cũng không thể đi vào.
Tô Cầm vừa khẩn trương vừa tức, hôm qua khi bà ta đến đây thì bị đuổi ra như vậy.
Nói đạo lý không được, cố xông vào càng không được, gây sự, phía cảnh sát sẽ đến đưa người đó, được không bằng mất.
Giang Nghĩa căn bản không quan tâm lời nói của bảo vệ, cất bước đi vào trong.
“Ha, cậu điếc rồi sao?”
“Cút ra ngoài cho tôi!”
Đối với loại người xông vào trong như này, bảo vệ không hề tốt tính, đi lên lôi quần áo đẩy ra ngoài, trước đó không biết đã đuổi bao nhiêu người, bọn họ cho rằng Giang Nghĩa cũng là quả hồng mềm.
Kết quả bọn họ sai rồi.
Sức lực của Giang Nghĩa lớn hơn tưởng tượng của bọn họ, mấy người cùng nhau đi tới đẩy, cũng không thể đẩy Giang Nghĩa ra ngoài.
Anh giống như một người khỏe như trâu.
Hai ba bước, Giang Nghĩa đã đi vào trong cửa hàng, cơ thể rung lên, mấy bảo vệ đều bị ngã nằm bò trên đất.
“Chuyện gì vậy?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, tướng mạo xấu xí đi vào.
Bảo vệ vội vàng đứng dậy nói: “Giám đốc Tào, người này cố xông vào, chúng tôi không cản được.”
Giám đốc Tào bốn mắt nhìn trên dưới Giang Nghĩa, chất vấn: “Có biết đây là đâu không? Đánh hỏng một tấm kính ở đây cả cuộc đời của cậu cũng không đền nổi! Không muốn chết thì cút cho tôi!”
Giang Nghĩa thong dong lấy ra chiếc hộp rồi mở nó ra: “Ông là giám đốc Tào nhỉ? Đây là cặp vòng tay mà cửa hàng các ông đã bán, giá gốc 36 tỷ, tốn 3,6 tỷ để mua, thực tế kiểm tra chỉ có giá chưa đến 300 triệu.”
“Các ông có phải quá ác rồi không? Đồ giả coi là đồ thật để bán, có biết xấu hổ không hả.”
“Hôm nay tôi đến cũng không phải vì chuyện gì khác, chỉ muốn trả hàng.”
Giám đốc Tào đã cười.
“Trả hàng? Trả hàng gì? Khi tôi bán cho cậu rõ ràng là đồ thật, cậu về sau đổi thành đồ giả thì muốn đến trả hàng, cậu nghĩ hay quá ha!”
“Nói cho cậu biết, Star Jewelry chúng tôi là thương hiệu lớn nổi tiếng toàn cầu, cậu dám vu khống chúng tôi bán đồ giả, ha ha, cẩn thận ăn đơn kiện!”
Hai câu này thật là thâm.
Vừa sống chết không nhận, vừa hăm dọa, đổi thành người dân bình thường căn bản không thể tiếp chiêu.
Giang Nghĩa mỉm cười, nói: “Star Jewelry, thương hiệu lớn nổi tiếng toàn cầu, điều quan tâm nhất là hai chữ ‘uy tín’; nếu bị tổng bộ ở Milan hoặc người của phân bộ khu Giang Nam biết ông lợi dụng danh tiếng của Star Jewelry, làm những chuyện trộm gà trộm chó như này, ông cho rằng bọn họ sẽ nghĩ như nào?”