Giang Nghĩa đã trở thành ‘thần’ trong lòng Tân Uẩn!
Lần này ngồi tàu cao tốc trở về, điều trùng hợp vẫn là chiến tàu lần trước.
Chỉ có điều, lần này sẽ không có ai chiếm chỗ nữa, trưởng tàu lần trước liếc một cái thì nhận ra Giang Nghĩa, thái độ rất khách sáo, từ lúc lên tàu đến khi xuống tàu đều sắp xếp thu đáo, vô cùng cẩn thận.
Đương nhiên, đây đều là vì trưởng tàu biết thân phận thật sự của Giang Nghĩa, ngoài tôn kính còn càng sợ hãi.
Xuống tàu cao tốc.
Giang Nghĩa lấy xe, đích thân đưa đám người Tân Uẩn về y quán Nhân Trị.
Trên đường đi, Giang Nghĩa đều đang suy nghĩ xem nên tạm thời sắp xếp Tiểu Điệp ở đâu.
Để cô ta đi theo Tân Uẩn trở về, sống chung vài ngày?
Không được.
Thân phận của Tiểu Điệp đặc biệt, để cô ta đi theo Tân Uẩn trở về, có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm, thậm chí khiến Tân Uẩn và Tân Tử Dân cũng chịu liên lụy.
Suy đi nghĩ lại, Giang Nghĩa vẫn quyết định tạm thời để cô ta sống ở tòa nhà làm việc ở khu Nam Giang.
Ở đó có ký túc riêng, còn có sự bảo vệ của Lâm Chí Cường, 12 cung, an toàn không phải là vấn đề.
Trên xe.
Tiểu Điệp hỏi: “Giang Nghĩa, tôi trở về thì có thể gặp mặt Tại Ngôn không?”
Giang Nghĩa nói thật: “E rằng không được. Tôn Tại Ngôn bởi vì cô, bị một đám kẻ xấu lợi dụng, đối địch với tôi.”
“Á?” Tiểu Điệp đồ hồ: “Vậy anh còn cứu tôi?”
Giang Nghĩa nói: “Cứu cô thì có thể loại trừ nỗi lo về sau của Tôn Tại Ngôn, sau đó tôi sẽ khiến anh ta thua tâm phục khẩu phục, lúc đó sẽ để cô gặp mặt anh ta.”
“Không giấu gì cô, chuyện tôi muốn làm chính là ‘thu phục’ tướng giỏi như Tôn Tại Ngôn!”
Tiểu Điệp rất hứng thú với lời của anh.
Cô ta mỉm cười rồi nói: “Tại Ngôn là người rất giỏi, đương nhiên anh cũng không kém, nhưng tôi thấy anh vẫn không bằng Tại Ngôn. Luận mưu trí, anh không bằng anh ấy, đừng tự chuốc lấy đau khổ.”
“Thật sự không được, tôi trực tiếp ra trận bảo anh ấy gia nhập vào đội ngũ của anh, như vậy anh không phải bớt một mớ rắc rối sao?”
Giang Nghĩa mỉm cười.
“Không cần.”
“Nếu lợi dụng cô để anh ta gia nhập vào đội ngũ của tôi, vậy tôi có gì khác biệt với những kẻ xấu khác?”
“Tôi muốn khiến Tôn Tại Ngôn thua tâm phục khẩu phục.”
Tiểu Điệp bĩu môi khinh thường: “Hừ, dù sao tôi không tin anh có thể thắng được Tại ngôn. Có điều anh yên tâm, anh khi nào muốn tôi ra mặt cũng được, tôi sẽ ra tay giúp anh.”
Giang Nghĩa mỉm cười không nói gì.
Anh sẽ thua Tôn Tại Ngôn sao? Không phải là không thể.
Chỉ là nếu Giang Nghĩa có thể thắng Tôn Tại Ngôn một lần thì có năng lực thắng anh ta lần hai; anh muốn khiến câu chuyện lịch sử “Gia Cát Lượng thu phục Khương Duy”, vào thời đại này, lần nữa tái hiện!
Đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên trên đường cao tốc bị tắc, Giang Nghĩa không thể không đạp phanh xe, dừng xe lại.
Anh nghi hoặc nhìn về phía trước.
Nơi này cách khu trung tâm còn xa, bình thường cũng không có bao nhiêu xe cộ, theo lý mà nói không thể kẹt xe được.
“Mọi người nhìn!” Tân Uẩn chỉ về phía đằng trước bên trái.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy ngọn núi cách đó không xa cháy hừng hực, con rồng lửa cực lớn giống như muốn cắn nuốt cả dãy núi.
Rừng bị cháy rồi sao?
Giang Nghĩa vẫn nhớ, nơi đó hình như là công viên rừng nổi tiếng ở Giang Nam, vừa xây dựng chưa được 2 năm, là cảnh điểm du lịch nổi tiếng của khu Giang Nam.
Nơi đó vốn đông người, bây giờ lại cháy lớn như vậy, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Không biết sẽ có bao nhiêu người bị thương, sẽ có bao nhiêu người chết.
Íu ìu íu ìu...
Xe chữa cháy từ làn dừng xe khẩn cấp ở bên cạnh chạy tới, vội vàng chạy về phía công viên rừng để cứu hỏa, tình hình nguy cấp, buộc phải chạy đua với thời gian.
Tuy nhiên, xe chữa cháy còn chưa chạy được bao xa, sự cố đã xảy ra.