“Má nó, dám ra tay với người Thủy Vân Thiên chúng ta, chán sống rồi?”
“Anh em, lên.”
Một đám người xông tới, nhưng Xạ thủ không hề sợ hãi chút nào, hết mũi tên này đến mũi tên khác, tốc độ cực kỳ nhanh, càng đáng sợ hơn đó chính là mũi tên của anh ta được bắn ra, mỗi một mũi tên đều có thể trúng đích, người anh ta bắn đều bị thương ở đùi.
Kỹ năng bắn cung của Xạ thủ rất chính xác, nhưng tâm địa thiện lương sẽ không giết người.
Thật ra chỉ cần anh ta đồng ý thì mỗi một mũi tên là một cái mạng cũng không phải là vấn đề.
“Có, có chuyện gì vậy? Người kia là ma quỷ hả?”
“Lùi ra sau đi, trở về thang máy.”
Đám người đã bị kỹ năng bắn cung của Xạ thủ dọa sợ muốn lui về thang máy, nhưng mà bây giờ nhớ tới việc rút lui thì đã muộn rồi.
Sử tử đi đến gần bọn họ nhanh như tia chớp, tốc độ nhanh chóng, không có bất cứ người nào nhận ra.
Người đàn ông có tốc độ nhanh nhất trong 12 cung hoàng kim - Sử tử.
Đại đạo chí giản.
Kỹ năng của anh ta đơn giản tự nhiên, mỗi một quyền một cước đều đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nữa, nhìn có vẻ như dễ dàng tránh né, nhưng mà không có người nào có thể tránh thoát.
Chỉ vì một chữ: nhanh!
Biết rõ là anh ta muốn tấn công bạn, cũng đã nhìn thấy nắm đấm của anh ta vụt đến, nhưng thân thể của bạn lại không theo kịp động tác của anh ta, thậm chí ngay cả mắt của bạn cũng không theo kịp động tác của anh ta.
Rầm!
Lúc bạn còn chưa kịp phản ứng thì người đã bay ra ngoài.
“Khinh người quá đáng! Thật sự cho rằng bọn tao là quả hồng mềm à, có thể tùy tiện bóp nát?”
“Dám chạy đến địa bàn của bọn tao, muốn chết rồi!”
Có mấy người đồng loạt cầm búa lên muốn chém, nhưng mà động tác của bọn họ rơi vào mắt Sử tử lại giống như là đang được phát chậm lại, có muốn không tránh thì cũng khó khăn.
Bốp bốp bốp! Đánh liên tục ba quyền, ba người bay lên cao đụng vào trần nhà, sau đó lại ngã cái ầm xuống đất, mặt đất muốn nứt ra.
Tốc độ quá nhanh.
Vút vút vút! Ở một bên khác lại liên tục bắn tên xuyên qua đùi rất nhiều người.
Từ lúc bắt đầu đến kết thúc chưa đến một phút, hơn hai mươi tên đàn ông bặm trợn đều đã bị giải quyết hết, trong hành lang vang lên tiếng kêu rên khắp nơi, máu chảy thành sông, những chiếc búa vô dụng rơi đầy ở dưới đất.
“Tôi đã giải quyết 12 tên.” Sử tử nói.
“Anh 13 tên.” Khóe miệng Xạ thủ mang theo nụ cười: “Dù sao thì em vẫn là em trai.”
Nói xong, Xạ thủ quay người rời đi.
Sử tử hừ lạnh một tiếng: “Tôi dùng nắm đấm, còn anh dùng tên, tốc độ đánh người của anh đương nhiên nhanh hơn rồi, sau này có bản lĩnh thì tay không tất sắt so tài với tôi một lần đi?”
Xạ thủ cũng không quay đầu lại: “Sao anh lại phải bỏ sở trường của mình mà so tài điểm yếu của mình? Tư duy của em thật là khó hiểu.”
“Có thể đừng mở miệng ngậm miệng gọi em trai không hả?”
“Nhưng trên thực tế em chính là em trai của anh.”
“Nhưng tôi chỉ sinh muộn hơn anh có mấy phút.”
“Vậy cũng là em trai.”
"..."
Ở một bên khác, trong quán ăn trong con ngõ nhỏ.
Giang Nghĩa đang uống rượu, điện thoại vang lên, anh trực tiếp mở loa ngoài, sau đó để điện thoại trước mặt Thủy Thanh Diệu.
Liền nghe thấy trong điện thoại truyền ra từng tiếng kêu rên.
Nghe thấy mà khiến da đầu người khác phải tê dại.
Giang Nghĩa lấy cái khăn trong miệng Thủy Thanh Diệu ra, lạnh nhạt hỏi: “Những âm thanh này có quen không?”
Thủy Thanh Diệu cẩn thận lắng nghe, lông tơ cả người dựng đứng hết cả lên, ông ta đã hiểu, tất cả những người này đều là thủ hạ của ông ta, là đám người mà ông ta đã phái đến khách sạn đối phó với Tân Uẩn.
Sao đột nhiên tất cả lại...
Thủy Thanh Diệu khó khăn ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi.
Chẳng trách lúc nãy Giang Nghĩa lại không có hành động gì khi ông ta nói như thế, hóa ra Giang Nghĩa đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Trận chiến này, ông ta thua hoàn toàn!