Giờ phút này, trong đầu Tiểu Điệp nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc ở bên cạnh Tôn Tại Ngôn, bọn họ cùng nhau khiêu vũ, cùng nhau ngắm hoa, cùng nhau đùa vui trong trời tuyết.
Khoảng thời gian đó chính là thời gian đẹp nhất trong đời cô ta.
Nếu như có thể, đương nhiên cô ta muốn trở lại khoảng thời gian tốt đẹp mà khó quên ấy.
“Tôi đồng ý.”
“Tôi đồng ý.”
Tiểu Điệp ngẩng đầu lên: “Tôi đồng ý trở về, tôi muốn trở về.”
Chỉ khi con người đứng trước sinh tử thì mới biết được sâu trong lòng mình khát vọng nhất là thứ gì.
Tiểu Điệp hận Tôn Tại Ngôn, nhưng mà cô ta lại càng yêu Tôn Tại Ngôn.
Thủy Thanh Diệu bật cười: “Cô muốn trở về thì có thể về được à, ở đây là Nam Thành, Thủy Vân Thiên muốn xử lý người nào thì chắc chắn có thể xử lý được.”
Đúng vậy đó, rơi vào trong tay của Thủy Vân Thiên thì còn nói gì đến việc trở về?
Nếu như có thể trở về, không phải là Tiểu Điệp đã về từ lâu rồi à?
Không có cách nào hết, căn bản không thể làm được.
Tia hi vọng vừa mới dấy lên liền bị đánh vỡ, cô ta đau khổ cúi đầu khóc nức nở.
“Cô có thể chết rồi.”
Thủy Thanh Diệu ném tàn thuốc vẫn còn chưa hút xong về phía Tiểu Điệp, chỉ cần lửa chạm vào bất cứ một bộ phận nào trên cơ thể Tiểu Điệp thì có thể đốt lên một ngọn lửa dữ dội ngay lập tức.
Cái chết gần trong gang tấc.
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, xoẹt một tiếng, chỉ nhìn thấy có một chiếc đũa bay xuyên qua không khí đâm xuyên qua đầu thuốc lá, không lệch đi đâu được, trực tiếp đánh bay điếu thuốc vẫn còn chưa hút xong, làm nó dính chặt lên trên tường.
Phập!
Cây đũa mang theo đầu thuốc lá đâm thủng một cái lỗ ở trên tường.
Người đàn ông đứng bên cạnh cái đũa cảm nhận của một cơn gió vút qua, gương mặt của mình liền bị rách một đường, máu tươi chảy ra ngoài.
Nếu như lúc nãy chỉ lệch một chút thôi thì mạng của anh ta đã không còn nữa.
“Chuyện gì?”
Thủy Thanh Diệu quay đầu nhìn về phía Giang Nghĩa, chỉ nhìn thấy đôi đũa trong tay anh chỉ còn lại một chiếc, điều này đã nói rõ chiếc đũa lúc nãy là do Giang Nghĩa ném ra.
Chỉ là tốc độ này, độ chính xác cùng với cường độ thật sự quá đáng sợ rồi.
Chuyện này sao là chuyện mà con người có thể làm được chứ? Quả thật giống y hệt võ lâm cao thủ bộc lộ ra công phu của mình như trong tiểu thuyết, chắc là Lý Tầm Hoan Tiểu Lý Phi Đao cũng như vậy nhỉ?
Người đàn ông này thật sự quá kinh khủng.
Thủy Thanh Diệu nặng nề nói: “Giang Nghĩa, cậu cho rằng mình có thể bảo vệ cho cô ta?”
Giang Nghĩa không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ông cho rằng ông có thể giết cô ta?”
Giọng điệu đủ ngông cuồng.
Trước mặt gia chủ Thủy Vân Thiên, Giang Nghĩa là người đầu tiên, cũng là người duy nhất có thể nói ra những lời cuồng vọng như thế.
Thủy Thanh Diệu bị chọc cười.
“Giang Nghĩa, đúng là lòng can đảm của cậu rất kinh người, thân thủ cũng cực kỳ mạnh.”
“Nói thật thì nếu như người mà cậu làm bị thương không phải là con trai của tôi, thậm chí tôi không nỡ giết cậu, thật sự rất muốn để cậu đi theo tôi.”
“Nhưng không còn cách nào khác, cậu dám đụng vào đứa con độc nhất của Thủy Thanh Diệu tôi, mạng của cậu đã sớm không thuộc về thế giới này nữa rồi.”
“Bản thân cậu còn khó mà đảm bảo, làm sao có thể bảo vệ cho người phụ nữ này?”
Giang Nghĩa không hề hoang mang, rót một bát rượu, vừa uống vừa nói: “Tôi đã nói rồi, ông không thể động vào cô ta là không được động, không tin thì thử xem?”
Thủy Thanh Diệu ném cho thủ hạ một ánh mắt nhắc nhở.
Tên thủ hạ kia lập tức giơ con dao lên muốn đâm vào lưng Tiểu Điệp.
Phốc!
Một cái đũa trực tiếp đâm xuyên qua bàn tay của người kia, con dao rơi xoảng xuống đất, anh ta đau đớn phát ra tiếng gào thét thảm thiết.
Giang Nghĩa thật sự dám làm lần hai.
Thủy Thanh Diệu nhìn Giang Nghĩa, cười lạnh một tiếng: “Thân thủ của cậu thật sự rất tốt, nhưng vậy thì sao chứ? Đầu óc của cậu không thông minh, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, sao có thể là đối thủ của Thủy Thanh Diệu tôi đây?”
“Tôi không ngại nói cho cậu biết rượu mà cậu uống đã bị tôi bỏ thuốc rồi, cậu chỉ có một con đường chết.”