CHƯƠNG 267
Cháu còn đang tự hỏi sao mãi không gọi được cho anh ấy đây.”
“Vậy à? Được rồi, ông sẽ tìm người khác để hỏi. Thế nhé, ông cúp máy đây.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Đinh Thu Huyền cười quên trời quên đất, cô chưa bao giờ vui vẻ như thế này.
Mặc dù cười trên nỗi đau của người khác có vẻ không đúng lắm, cũng hơi thất đức, nhưng chuyện này thật sự khiến Đinh Thu Huyền cảm thấy thoải mái.
Thời gian trước cô bị Tôn Tuấn Phong làm phiền muốn chết.
Bây giờ thì hay rồi, chủ động gọi cũng không gọi được cho anh ta.
Có lẽ sau này cô sẽ không gặp lại Tôn Tuấn Phong nữa, người đàn ông này sợ rằng không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt mọi người nữa.
Giang Nghĩa nở nụ cười xấu xa bước tới, nói bên tai Đinh Thu Huyền: “Xem màn biểu diễn tuyệt vời tối qua của Tôn Tuấn Phong, anh cũng muốn…”
Đinh Thu Huyền hai tay chống nạnh nhìn Giang Nghĩa: “Anh muốn thì… có thể học hỏi Tôn Tuấn Phong ấy.”
“Được lắm, em dám nguyền rủa anh.”
Giang Nghĩa bế Đinh Thu Huyền lên, cù vào nách cô làm cho cô cười chảy nước mắt.
“Đừng cù nữa, ngứa lắm, anh dừng lại đi!”
Lúc này Đinh Nhị Tiến và Tô Cầm vừa mua đồ ăn về, đi tới cửa.
Nghe thấy tiếng hét khá ‘trực tiếp’ của Đinh Thu Huyền, mặt hai người đều đỏ lên.
Tô Cầm bảo: “Hai đứa này càng ngày càng không biết phép tắc, không biết xấu hổ, thấy hai người già chúng ta không ở nhà là lại ở ngay phòng khách…
Đinh Nhị Tiến ho khan: “Người trẻ tuổi mà, đôi lúc thích tìm chút kích thích. Như vậy cũng tốt, thêm vài lần nữa biết đâu chúng †a lại được bế cháu trai sớm.”
Tô Cầm hỏi: “Vậy bây giờ…”
“Bây giờ? Tất nhiên là né đi rồi, lẽ nào bà còn muốn vào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!