Đương nhiên Trư Tam có lời muốn nói trước sự chỉ trích của Thánh nữ.
Ông ta chắp tay, chính nghĩa nói: "Thánh nữ, ai trong bộ tộc chúng ta cũng là người lương thiện, duy chỉ có thẳng chó này là xấu xa! Trừ gã ra, chắc chắn không thể có ai khác là hung thủ nữa."
Thánh nữ tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Cô ấy cau mày: "Mọi thứ đều phải có bằng chứng chứ không thể chỉ suy đoán suông. Trư Tam, ông nói Quách Giang là hung thủ, vậy ông có chứng cứ gì không?"
Trước đây chỉ cần Thánh nữ hỏi như vậy, Trư Tam sẽ á khấu chịu chết, nhưng hôm nay Trư Tam lại trả lời được.
“Có!” Trư Tam lấy ra từ trong ngực một chiếc kẹp tóc, là chiếc kẹp tóc của con gái, cầm bằng hai tay, nói: “Đây chính là bằng chứng!”
Thánh nữ nhìn chiếc kẹp tóc, không hiểu gì.
"Đây là bằng chứng gì?"
Trư Tam đáp: "Sáng sớm hôm nay tôi đi theo Quách Giang, phát hiện gã cứ lén lút nhìn chiếc kẹp tóc này trong nhà! Gã là một lão già độc thân không vợ không con, lấy đâu ra kẹp tóc? Đây chắc chắn là kẹp tóc của những cô gái bị gã bắt đi! Xin Thánh nữ suy xét, nghiêm trị tên phần tử tội phạm này!"
Đúng là có thể tạm coi là bằng chứng.
Thánh nữ nhìn Quách Giang, hỏi: "Quách Giang, anh nói thật xem, kẹp tóc ở đâu ra?"
Quách Giang gãi đầu trả lời: “Tối hôm qua tôi uống nhiều quá, ngã xuống đường, bị một thứ đồ nhọn đâm trúng, tôi tò mò sờ thử, sau đó tìm thấy cái kẹp tóc
này, mới tiện tay nhặt lên. Lúc tỉnh dậy, tôi lấy cái kẹp tóc ra xem, ai biết được Trư Tam lại xông vào nhà tôi, đánh tôi một trận rồi còn trói tôi lại. Thánh nữ, tôi vô tội mà!”
Vừa nói, Quách Giang vừa xắn tay áo lên, để lộ vết đâm bị rách da.
Trông có vẻ đúng là vết thương mới.
Thực ra một cái kẹp tóc cũng không chứng minh được cái gì, huống hồ lời Quách Giang nói nghe cũng không có vấn đề gì, trong mắt Thánh nữ, cái này hoàn toàn không thể dùng làm chứng cứ buộc tội Quách Giang.
Cuối cùng, Thánh nữ nói với Trư Tam: "Một cái kẹp tóc hoàn toàn không thể trở thành bằng chứng chống lại Quách Giang, thả anh ta ra đi"
Sau khi nghe những gì Thánh nữ nói, Trư Tam lập tức nổi giận.
Ông ta hét lên: "Thánh nữ! Cô cũng là phụ nữ, tại sao lại bênh vực thứ ma quỷ bắt cóc con gái vậy? Cô có lương tâm không?"
Lời nói này cực kỳ bất kính.
Lập tức có người khiển trách: "Trư Tam, thái độ của ông là thế nào đấy? Sao ông dám nói chuyện với Thánh nữ như vậy, láo xược!"
Lời còn chưa dứt, đã có người cầm roi quất tới, Trư Tam bị đánh cho quỳ rạp xuống đất, ông ta nghiến răng, rất không phục.
Thánh nữ xua tay, ra hiệu đừng đánh nữa.
Sau đó, cô ấy nói: "Trư Tam, tôi biết rằng con gái ông mất tích khiến ông rất lo lắng. Tôi cũng lo lắng giống như ông vậy, chỉ ước gì có thể lập tức tìm ra hung thủ rồi băm vằm gã ta ra. Nhưng vấn đề là, dù có lo lắng thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể cứ như vậy kéo một người đến nhận tội, để trút giận."
"Ông không có chứng cứ đã khẳng định Quách Giang là hung thủ, ông có từng nghĩ nếu anh ta không phải là hung thủ, vậy chẳng phải chúng ta đã giết lầm người rồi sao?"
"Không chỉ như vậy, chúng ta còn để hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, coi trời bằng vung."
"Đây là thứ ông muốn nhìn thấy ư?"
Có thể nói, những lời này đã dùng cả tình cảm và lý trí để giải thích, Thánh nữ đã rất kiên nhẫn với Trư Tam rồi.
"Thả Quách Giang ra"
"Trư Tam, Quách Giang, các cư dân trong bộ tộc về cả đi"
Lập tức có người tới giúp Quách Giang cởi trói, sau đó lần lượt tản đi, vốn tưởng rằng hôm nay Quách Giang sẽ bị trừng phạt, cuối cùng lại chẳng có gì.
Không khó để nhận thấy sự bất mãn hiện rõ trên gương mặt của các cư dân.
Không bắt được hung thủ, Quách Giang hết lần này đến lần khác được "bao che", dân chúng phẫn nộ gần như lên đến đỉnh điểm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể sẽ dẫn tới bạo động.
Ngay khi đám đông rời đi, Giang Nghĩa vẫn luôn im lặng xem trò hay đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, anh nhìn về phía đám đông.
Đôi mắt anh như mắt diều hâu, quét qua mỗi một người như tìm kiếm con mồi.
“Anh đang nhìn gì thế?” Tưởng Y Vân hỏi.
Giang Nghĩa không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn, Tưởng Y Vân muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng Song Ngư đã giữ cô ấy lại rồi lắc đầu, ra hiệu cho cô ấy đừng làm phiền Giang Nghĩa.
Thông thường, lúc này chính là lúc Giang Nghĩa đang tập trung.
Dần dần, tất cả mọi người rời đi, Giang Nghĩa mới hồi thần, xoa xoa hai mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!