Đêm đó, nhóm ba người Giang Nghĩa chia ra ở hai phòng, Giang Nghĩa và Tưởng Y Vân ở chung một phòng.
Cửa đóng lại.
Tưởng Y Vân đã khóa hết cửa ra vào và cửa sổ, kéo rèm lại, thậm chí còn lấy băng dính ra dán thành hình chữ “X” lên cửa sổ, chỉ vì cô ấy sợ có người đi vào.
Giang Nghĩa cười khổ nói: “Có cần phải như vậy không? Nếu khóa hết cửa ra vào và cửa sổ thì buổi tối chúng ta sẽ chết ngạt mất.”
Tưởng Y Vân bĩu môi: “Anh yên tâm đi, căn phòng này lớn như vậy, sẽ không chết ngạt được đâu. Hơn nữa, cửa ra vào và cửa sổ đều có khe hở cho nên vẫn sẽ có không khí lưu thông, cũng không phải bịt kín hoàn toàn.
Giang Nghĩa chỉ còn cách im lặng trải đệm xuống sàn, đêm nay anh đừng nghĩ đến việc yên giấc nữa.
Lúc anh trải đệm xuống sàn, Tưởng Y Vân đã cẩn thận kiểm tra cả căn phòng để đảm bảo rằng không có camera hay cửa bí mật nào cả.
Cô ấy thực sự đã bị truyền thuyết về yêu quái ăn thịt phụ nữ dọa sợ.
“Chưa nói đến những thứ biến mất không còn tăm tích trên đường cái, Giang Nghĩa anh nói thử xem, tại sao các phụ nữ ở trong nhà mà cũng biến mất vậy?”
“Không phải nói yêu quái ăn thịt phụ nữ có dáng người to lớn, đôi cánh giương ra dài năm sáu mét sao? Khổ người to như vậy làm sao có thể đi lại trong nhà được? Hơn nữa nó cũng không thể bay trong nhà.
Đối với câu hỏi vô lý tức cười này, Giang Nghĩa lắc đầu nói: "Không phải yêu quái ăn thịt phụ nữ có thể biến thành hình dạng con người sao? Hoặc có thể là khi ở hình dạng con người, nó vào phòng làm người hôn mê rồi đưa đi.
“Có lý!” Tưởng Y Vân lại nói: “Bây giờ tôi đã không dám tin bất cứ ai nữa, xem ra tôi phải trang điểm thành xấu xí để tránh kiếp nạn này”
Tuy nhiên, muốn Tưởng Y Vân trở nên xấu xí và béo thật thì cô ấy cũng không muốn.
Suy nghĩ hồi lâu, cô ấy cầm gối và băng dính đi vào nhà vệ sinh. Khi đi ra, toàn thân cô ấy béo ra rất nhiều. Nhìn cái bụng đó, ít nhất cũng phải giống người nặng sáu mươi ký.
“Thế nào? Nhìn qua trông tôi có phải rất béo hay không?” Giang Y Vân hỏi.
Giang Nghĩa gật đầu: “Quả thực trông béo hơn rất nhiều.
Tưởng Y Vân đắc ý nói: “Tôi tháo gối ra rồi quấn lên người. Nhìn qua thì trông có vẻ béo nhưng thực ra không hề béo. Như này thì tôi sẽ không cần lo lắng về việc trở nên xấu xí nữa.
Khôn vặt.
Liệu có tác dụng thật không?
Giang Nghĩa chỉ vào mặt cô ấy: “Nhưng mặt cô vẫn rất gầy.
“Không sao, ngày mai tôi sẽ trang điểm để mặt trông “béo” hơn là được rồi.
Còn có thể thông qua trang điểm khiến mình trở nên béo hơn thật sao?
Kỹ năng này đỉnh đấy nhỉ.
Sau khi trải đệm xuống sàn xong, Giang Nghĩa cởi áo khoác và nằm xuống. Bởi vì có Tưởng Y Vân ở đây nên anh cũng không cởi hết đồ ra được, cứ như vậy mà ngủ đêm nay vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!