Vào buổi trưa ngày hôm sau, một lượng lớn khách du lịch đã tập trung xung quanh địa điểm hỏa táng, họ đều đến đây để xem lửa thánh thiêu đốt.
Thành thật mà nói, rất hiếm khi có thể chứng kiến “hình phạt đáng sợ” như vậy trong xã hội ngày nay, hầu hết mọi người đều không muốn bỏ lỡ.
Hơn nữa, đại đa số khách du lịch đều đến đây vì ngọn lửa thánh.
Mục đích họ đến đây là để xem một người đang sống sờ sờ bị thiêu chết như thế nào, để thỏa mãn nhu cầu méo mó trong tim của họ.
Chuyện thiêu đốt này có thể thể hiện được ý nghĩa của lửa thánh không?
Trừng phạt như vậy, có thể thiêu cháy hết tội nghiệt không?
Không còn ai quan tâm chuyện đó nữa, mọi người đều đang đắm chìm trong niềm vui của riêng mình; một số là để thỏa mãn thị giác, một số là vì sở thích vặn vẹo biến thái của mình, còn một số thì là vì kiếm tiền.
Ý nghĩa chân chính của lửa thánh đã không còn tồn tại nữa.
Mỗi người đều đang hoan hô kêu gào, hét to: “Thiêu chết nó, thiêu chết nó!”
Người tội nghiệp đó một mình đi lên giàn thiêu, không cần người khác áp giải, vì mọi người lên giàn thiêu đều tự nguyện cả.
Nếu người đó không tự nguyện, không muốn bị thiêu chết, vậy sẽ không có ai đưa người đó lên giàn thiêu hết.
Ít nhất chuyện này vẫn còn được giữ lại.
Người đáng thương đó ngửa đầu nhìn lên bầu trời, hét to với người bên dưới: “Tôi có tội, tôi đã phạm lỗi khiến người và thần đều tức giận, tôi không nên tham lam, chiếm của cải của người khác đánh mất làm của riêng! Tôi không có đạo đức, tôi có vết nhơ, tôi đắc tội Thiên Thần, đồng ý lấy cái chết để dập tắt cơn
giận của Thiên Thần!”
Anh ta đang sám hối vì tội nghiệt của bản thân.
Thực ra chỉ cần là người có đầu óc một chút thì biết đây sao được gọi là tội nghiệt được?
Nói khó nghe một chút chính là ở trên đường nhặt được một cái ví tiền người ta đánh rơi, sau đó giữ lấy, không giao ra mà thôi, chỉ có vậy.
Nếu chút tội lỗi này cũng có thể khiến Thiên Thần phẫn nộ, vậy Thiên Thần này nóng tính quá rồi.
Trên thực tế, rất nhiều người trong bộ tộc đều thất vọng, từ ánh mắt của họ có thể thấy được rằng họ không muốn người đáng thương này chết, họ cũng không cho rằng cái chết của anh ta có thể ngăn được căn bệnh đốm lạ.
Bởi vì trước đó đã có rất nhiều người phạm tội nặng hơn chết rồi, nhưng vẫn không thể làm cho Thiên Thần nguôi giận được.
Vậy chút tội này của anh ta sao có thể khiến Thiên Thần bình tĩnh lại chứ?
Đúng là rất vớ vẩn.
Có điều chuyện đã tới nước này, không ai có thể cứu anh ta được, tính mạng của người đàn ông này sẽ sớm bị ngọn lửa thánh lấy đi thôi.
Lúc này, trưởng tộc đi đến dưới giàn thiêu, nhận lấy cây đuốc, nhìn người đàn ông trên giàn thiêu, dùng giọng điệu tỏ vẻ hết sức đáng tiếc mà nói: “Biết sai mà sửa là chuyện tốt, dùng cái chết của mình để khiến Thiên Thần nguôi giận, ngăn cản sự lan ra của căn bệnh hoa văn của quỷ cũng coi như là một chuyện công đức. Anh cứ yên tâm lên đường đi”
Nói xong, ông ta định châm lửa, chuẩn bị thiêu chết người đàn ông kia.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói của phụ nữ vang lên: “Chờ đã!”
Há?
Lúc này ai dám ngăn cản việc trừng trị kẻ có tội này?
Mọi ánh mắt đều hướng về phía người phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc như một người tu hành đi về phía họ, sau lưng người đó có hai người một nam một nữ đi theo, ba người họ ăn mặc như người xuất gia.
Đó không phải ai khác, mà chính là ba người Giang Nghĩa, Song Ngư và Tưởng Y Vân.
Người hét to vừa rồi chính là Tưởng Y Vân.
Tối qua sau khi suy nghĩ xong, họ quyết định “gậy ông đập lưng ông”, đối phương giả thần giả quỷ, vậy nhóm Giang Nghĩa cùng sẽ dùng cách tương tự để đánh trả.
Hành vi kỳ lạ của ba người khiến mọi người khó hiểu, ai nấy đều lùi lại, nhường ra một con đường đi cho họ.
Giang Nghĩa đến trước mặt trưởng tộc.
Trưởng tộc đánh giá Giang Nghĩa từ trên xuống dưới, ông ta không biết người đàn ông này, hỏi: “Không biết đại sư tên họ là gì, đến từ nơi nào, tại sao lại ngăn cản tôi chấp hành lửa thánh thiêu đốt?”
Giang Nghĩa mỉm cười, nói: “Bần đạo chỉ là người vân du, không đáng nhắc tới. Chuyện ngăn cản trưởng tộc dùng lửa thánh thiêu đốt là vì có nguyên nhân
Trưởng tộc nhíu chặt mày lại.
Có chuyện gì vậy? Đến phá đám ư? Ông ta sống cả đời rồi, đây là lần đầu tiên có người đến ngăn cản lửa thánh thiêu đốt.
Trưởng tộc bình tĩnh hỏi: “Không biết là vì nguyên nhân gì?
Giang Nghĩa không trả lời mà hỏi ngược lại: “Xin hỏi trưởng tộc, ông chấp hành lửa thánh thiêu đốt là vì nguyên nhân gì?”
Trưởng tộc cười khẩy: “Nguyên nhân mọi người đều biết! Bộ tộc gặp bất hạnh, căn bệnh đốm lạ không ngừng lan ra trong bộ tộc, lòng người hoảng hốt. Ta có
được chỉ thị của Thiên Thần, trong bộ tộc có người đại gian đại ác, bắt buộc phải dùng lửa thánh thiêu đốt, giết chết người này, mới có thể làm cho Thiên Thần nguôi giận được, như vậy mới dập tắt được căn bệnh đốm lạ