Tưởng Y Vân ngạc nhiên nói: "Có chuyện này thật này. Vậy tại sao lúc mới vào nhân viên phục vụ lại phải kiểm tra tay của chúng ta?"
Giang Nghĩa trả lời: "Anh ta chỉ làm việc công theo phép tắc thôi. Mặc dù tạm thời chưa có hành khách nào bị bệnh nhưng cũng không có nghĩa là chỉ cần là hành khách thì chắc chắn sẽ không bị bệnh"
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng nếu như khách du lịch thật sự sẽ không bị bệnh thì có thể nói cách khác là bệnh đốm lạ này chỉ lây lan trong bộ tộc mà thôi. Mọi người hãy nghĩ về giấc mơ kia của tộc trưởng mà xem. Cái người được gọi là kẻ cực kỳ gian ác kia cũng là người trong bộ tộc.
"Nói cách khác là tất cả mọi nguy hiểm đều bị giới hạn trong bộ tộc, không liên quan gì đến khách du lịch. Cho nên khách du lịch vẫn có thể chơi đùa bình thường, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Chỉ có người trong bộ tộc mới phải sống trong lo sợ."
Nghe cách giải thích của Giang Nghĩa, Tưởng Y Vân mới ngộ ra.
Chỉ là cô ấy vẫn bướng bỉnh nói: "Vậy thì sao chứ? Nếu vậy thì người trong bộ tộc có thói quen đặc biệt gì đó hoặc trong đồ ăn hay nguồn nước của bọn họ có vấn đề nên mới chỉ có người trong bộ tộc bị bệnh đúng không?"
"Cô nói cũng có lý." Giang Nghĩa nói: "Nhưng tôi cảm thấy có một khả năng khác cao hơn."
"Khả năng nào?"
"Lợi ích."
"Lợi ích ư?" Tưởng Y Vân ngẩn người.
Giang Nghĩa chỉ chỉ ngoài cửa sổ rồi nói: "Trước khi tới chúng ta đã phân tích rằng sở dĩ bộ tộc này có thể "thịnh vượng", thậm chí còn mang lại cảm giác như một địa điểm du lịch như vậy là vì năm nào nơi này cũng có lửa thánh thiêu đốt"
"Vậy mọi người nghĩ một chút xem. Khi khách du lịch nổi hứng đi tới nơi này rồi lại phát hiện ra cái gọi là lửa thánh thiêu đốt chỉ là một chuyện hài, chỉ là một truyền thuyết, một năm chẳng thấy được mấy lần thì sẽ thế nào?"
"Chắc chắn khách du lịch sẽ rất thất vọng."
"Mà một khi thất vọng thì sau này sẽ không tới nữa. Hơn nữa tiếng xấu đồn xa, một truyền mười mười truyền trăm sẽ khiến lợi ích mà nơi này nhận được sẽ càng ngày càng kém đi, sự phồn vinh trước mắt sẽ không còn nữa.
Nghe thấy điều này, Tưởng Y Vân và Song Ngư đều cảm thấy xương sống lạnh toát.
Bởi vì lời của Giang Nghĩa làm bọn họ liên tưởng đến một âm mưu to lớn ở nơi này!
Tưởng Y Vân hạ thấp giọng xuống hỏi: "Giang Nghĩa, ý anh là... Có người cố ý tạo ra bệnh đốm lạ này, hơn nữa còn tung tin vịt về kẻ cực kỳ gian ác với mục đích là để có càng nhiều người chủ động đứng ra bị lửa thánh thiêu huỷ hơn, sau đó thu hút khách du lịch ư?"
Giang Nghĩa không trả lời, chỉ cười với cô ấy một cái.
Nụ cười này mang rất nhiều hàm nghĩa.
Đúng vậy, số người bị thiêu đốt trong hai tháng này càng ngày càng nhiều. Đồng thời, khách du lịch cũng trở nên càng ngày càng đông đúc hơn, việc làm ăn càng ngày càng tốt, lợi ích càng ngày càng lớn!
Cũng giải thích được tại sao bệnh đốm lạ này lại chỉ lây lan trong bộ tộc.
Đó là vì sợ sẽ đuổi hết khách du lịch đi!
Nếu bệnh đốm lạ cũng ảnh hưởng đến khách du lịch thì các vị khách muốn tới đây sẽ phải cân nhắc thêm. Phần lớn mọi người đều tiếc mạng nên sẽ không dám tới nữa.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết bệnh đốm lạ chỉ lây lan trong bộ tộc, không có tác dụng gì với khách du lịch cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!