Giang Nghĩa cầm con dao trong tay ngắm nghía hết lần này đến lần khác, cực kỳ yêu thích, với một người đàn ông thường xuyên chiến đấu ở tiền tuyến mà nói, một vũ khí thần thánh chém sắt như chém bùn thật sự rất thu hút anh.
Vũ khí mạnh như vậy dù Giang Nghĩa đã nhìn quen các loại binh khí cũng phải khen ngợi.
“Không hổ là vũ khí do vàng núi lửa đúc ra, cảm giác cầm trong tay quá tuyệt.
Sau đó Giang Nghĩa thậm chí còn đúc vỏ dao ở chỗ của Thôi Văn Lượng, anh cất dao vào, chắp tay với Thôi Văn Lượng rồi chuẩn bị rời đi.
Lúc đi Thôi Mậu không nỡ chút nào, cậu ta muốn đi cùng Giang Nghĩa.
Cuối cùng Giang Nghĩa xoa đầu cậu ta, nói vài lời cổ vũ cậu ta, đồng thời để lại cách liên lạc của mình, sau này nếu Thôi Mậu đến thủ đô hoặc quận Giang Nam đều có thể tìm Giang Nghĩa.
Cứ như vậy, Thôi Mậu mới tiễn Giang Nghĩa đi với vẻ cực kỳ luyến tiếc.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Giang Nghĩa cùng Song Ngư, Tưởng Y Vân rời khỏi chỗ rèn, xuất phát đến địa điểm kế tiếp.
Trên xe.
Song Ngư vừa lái vừa vui vẻ nói: “Trước mắt chúng ta đã lấy được ba món trong số năm vật ngũ hành, kim, mộc, thổ đã đến tay, bây giờ chỉ còn lại thủy và hỏa. Cô Tưởng, giới thiệu xem ở đâu mới lấy được hai món đồ đó?”
Tưởng Y Vân suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Thủy và hỏa ở trong hai bộ tộc, là thánh vật của hai bộ tộc đó, một cái đại diện cho phần thưởng, cái kia đại diện cho trừng phạt.
Thưởng và phạt?
Song Ngư không hiểu nên hỏi: “Có ý gì? Sao vừa thưởng lại vừa phạt.
Tưởng Y Vân giải thích: “Thực ra rất đơn giản. Hai bộ tộc này cách nhau rất gần, có cùng tín ngưỡng, đồng thời mỗi một bộ tộc đều có một loại thánh vật. Chính là nước tưới ướt mọi vật cùng lửa thiêu đốt thế giới.
“Rất lâu trước đây, tổ tiên của hai bộ tộc đó đã hứa hẹn, bộ tộc quản lý nước thần phụ trách ban thưởng, bộ tộc quản lý lửa thánh sẽ phụ trách trừng phạt”
“Hai thánh vật kia là nước thần và lửa thánh!”
Không cần nói nữa, nước thần và lửa thánh chính là thứ mà nhóm Giang Nghĩa phải có, cũng là vật cuối cùng cần phải lấy.
Giang Nghĩa hỏi: “Cô vẫn chưa nói rốt cuộc thưởng và phạt có ý gì?”
Tưởng Y Vân suy nghĩ một lúc rồi cất lời: “Trước khi giải thích chuyện đó, đầu tiên phải nói đến thiện ác trong tính người đã. Hai bộ tộc kia rất tin tưởng một chuyện, chính là con người đều có hai mặt thiện ác.
Song Ngư cười: “Đó chẳng phải chuyện đương nhiên sao? Không chỉ hai bộ tộc kia, người trên toàn thế giới này đều như vậy, con người chắc chắn có hai mặt thiện ác.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!