Giang Nghĩa đứng dậy, đường hoàng đi ngang qua Chiến Liệp.
Anh trả tiền, cầm vàng núi lửa đi.
Lúc trở về Giang Nghĩa còn cố ý khiêu khích quơ quơ vàng núi lửa trước mặt Chiến Liệp, trong miệng lẩm bẩm: "Đồ tôi muốn, không ai giành được. Tôm tép nhãi nhép, anh nên trở về tắm rửa đi ngủ đi"
Từng câu đều đâm vào thần kinh của Chiến Liệp.
Chẳng mấy chốc, Giang Nghĩa mang theo vàng núi lửa rời khỏi phòng thương mại, Song Ngư, Tưởng Y Vân theo sát phía sau.
Hiện trường thoáng cái trở nên náo nhiệt.
Dám khiêu khích Chiến Liệp như vậy, không một ai có thể còn sống rời khỏi, người mới kia tương đương người đã chết rồi! Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người.
Chiến Liệp không nói một lời, bốn người bên cạnh đã xông lên.
Chờ một phút sau Chiến Liệp mới chậm rãi ra ngoài.
Anh ta biết nhất định bốn tên thuộc hạ đã chế ngự Giang Nghĩa, bây giờ anh ta chỉ cần đi ra làm nhục Giang Nghĩa một trận, tìm lại thể diện mới mất lúc nãy về.
Mà lúc anh ta cùng hầu hết phú hào ở hiện trường ra khỏi phòng thương mại mới lúng túng phát hiện tất cả không giống như tưởng tượng.
Giang Nghĩa vẫn lành lặn đứng đó.
Mà bốn tên thuộc hạ của Chiến Liệp đã nằm dưới đất chết hết.
Trong mắt mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ.
Bọn họ biết rõ thực lực của bốn người kia mạnh bao nhiêu, ai cũng là cao thủ lấy một địch mười, hai tay không biết đã dính bao nhiêu máu tươi.
Nhưng chưa tới một phút ngắn ngủi, bốn người đã chết hết?
Chết thế nào?
Không biết.
Chiến Liệp nhìn chằm chằm Giang Nghĩa trước mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ Giang Nghĩa dùng súng giải quyết hết bốn tên thuộc hạ? Nhưng không nghe thấy tiếng súng mà, hơn nữa trên người bốn tên thuộc hạ cũng không có vết thương do đạn bắn.
Lúc này Giang Nghĩa mở miệng nó: "Anh tên Chiến Liệp đúng không? Bây giờ tôi cho anh hai con đường: Một, chuẩn bị chỗ ăn ngủ cho chúng tôi, để chúng tôi nghỉ ngơi thoải mái, tôi sẽ tha cho anh một mạng; hai, chết ở đây"
What?
Chiến Liệp hoài nghi không biết lỗ tai mình có nghe nhầm hay không, một năm qua anh ta thu phục không biết bao nhiêu kẻ mạnh, từ trước đến nay không ai dám nói chuyện với anh ta như vậy.
Đúng là nghé con không sợ hổ mà, người mới, hoàn toàn không biết anh ta lợi hại bao nhiêu.
Chiến Liệp cười ha hả nói: "Anh cho rằng anh hạ gục bốn tên thuộc hạ của tôi thì ghê gớm lắm sao? Đúng là ếch ngồi đáy giếng!"
Ngay sau đó anh ta huýt sáo một cái, lập tức nghe thấy tiếng mô tô ầm ầm.
Hơn hai mươi chiếc mô tô chạy tới, trên mỗi chiếc đều có hai người đàn ông cường tráng, tổng cộng gần năm mươi người.
Năm mươi người này chính là quân đội tinh nhuệ của Chiến Liệp.
Trên tay mỗi người đều dính máu, thực lực mạnh mẽ, cực kỳ to gan.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!