Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

 

Đoàn người Giang Nghĩa lập tức rời khỏi nơi đầy gió và cát này, xuất phát đến con đường từng đi qua, trên đường về bọn họ rất cẩn thận để tránh lại đối đầu với kiến quân đội lần nữa. 

Cuối cùng bọn họ cũng về đến xe việt dã trước khi trời tối hẳn. 

Suốt đêm này, bốn người bọn họ ăn cơm, uống nước, nghỉ ngơi trên xe. 

Bầu trời vào đêm cực kỳ đẹp. 

Đặc biệt là bầu trời sa mạc khi về đêm, bời vì không có ánh đèn neon thành phố nhấp nháy nên nhìn có vẻ rất sạch sẽ, giống như một dòng suối nhỏ trong veo ở vùng nông thôn. 

Nhìn bầu trời như thế khiến Tưởng Y Vân cảm thấy như tâm hồn được gột rửa. 

Cô ấy nhìn bầu trời rồi lại nhìn Giang Nghĩa, thầm nghĩ thật ra nếu có thể trải qua cuộc sống như vậy với Giang Nghĩa suốt đời thì cũng không tệ. 

Một đêm trôi qua. 

Buổi sáng ngày hôm sau, mặt trời tiếp tục mọc. 

Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở sa mạc rất lớn, nhiệt độ ban ngày có thể lên đến hơn bốn mươi độ, buổi tối có thể tụt xuống mười mấy độ. 

Nếu không được chuẩn bị đầy đủ thì người bình thường không thể nào chịu được chênh lệch nhiệt độ lớn như vậy; không phải chết vì quá nóng thì là chết vì quá lạnh. 

Cũng may bốn người bọn họ có xe việt dã, có điều hoà. 

Thuận lợi qua được một buổi tối, sáng hôm sau có thể bật điều hoà, tiếp tục đi nhanh trong sa mạc nóng nực. 

Song Ngư vừa lái xe vừa hỏi: "Điểm đến tiếp theo là ở đâu thế?" 

Tưởng Y Vân suy nghĩ rồi nói: "Bây giờ chúng ta còn thiếu kim, thuỷ, hoả; thuỷ và hoả khá đặc thù, cần phải lấy cuối cùng. Cách tốt nhất hiện tại là chúng ta đi lấy kim" 

"Vậy làm thế nào để lấy được kim?" 

Tưởng Y Vân trầm ngâm, trả lời: "Tôi nhớ ba tôi từng nói vàng Ngũ Hành ở một nơi rất đặc biệt, hình như trong núi lửa nào ấy, còn là núi lửa đang hoạt động. Chỉ là có lúc núi lửa tạm thời "nghỉ ngơi", lúc ấy mới vào lấy được." 

Lời này chỉ nghe thôi đã khiến người ta thấy sợ hãi. 

Chờ lúc núi lửa nghỉ thì vào? 

Vậy nếu lỡ núi lửa nghỉ đủ rồi lại bắt đầu làm việc, thế chẳng phải sẽ mất mạng bất cứ lúc nào sao? 

Tưởng Y Vân tiếp tục nói: "Đúng là thế thật, từ xa xưa đã có không biết bao nhiêu người mất mạng vì vậy rồi. Núi lửa không có thời gian nghỉ ngơi chúng xác, chúng ta không biết nó nghỉ ngơi lúc nào mà cũng không biết khi nào nó sẽ hoạt động trở lại. Hơn nữa chúng ta không chuẩn bị kỹ thuật và thiết bị để lấy vàng Ngũ Hành, dù có vào được trong núi lửa thì cũng chưa chắc đã lấy được vàng Ngũ Hành" 

Song Ngư nhíu mày nói: "Cô có ý gì? Ý cô là chúng ta không thể lấy được vàng Ngũ Hành à?" 

"Đương nhiên không phải" Tưởng Y Vân cười thần bí nói: "Thật ra trừ cách này ra, vẫn còn một cách khác để lấy được vàng Ngũ Hành, hơn nữa không cần phải trả cái giá đắt là tính mạng" 

"Ô? Có chuyện tốt thế à? Cô nói nghe xem. 

"Bởi vì vàng Ngũ Hành rất quý hiếm nên giá còn đắt hơn cả vàng, thế nên từ xa xưa có không ít người nghèo khổ vào trong núi lửa để lấy. Sau khi lấy ra sẽ bán cho phòng thương mại, phòng thương mại sẽ lấy giá cực cao bán cho người cần, ăn lợi nhuận trung gian" 

Nói đến đây, tất cả mọi người đều đã hiểu. 

Nói cách khác, bọn họ chỉ cần đến phòng thương mại mua là được, hoàn toàn không cần phải đâm đầu vào núi lửa lấy. 

Thế này thì tiện hơn nhiều. 

Tưởng Y Vân còn nói thêm: "Nhưng cách này có được hay không thì phải xem vận may. Bởi vì vàng Ngũ Hành là món đồ vô giá trên thị trường, vừa xuất hiện là đã bị tranh mua sạch sẽ, thậm chí còn có rất nhiều đã đặt trước, mặc kệ có đắt bao nhiêu cũng không quan tâm. Thế nên, có thể mua được vàng Ngũ Hành từ phòng thương mại hay không phải xem đầu tiên gần đây có hàng không, hai là trình độ người tranh hàng như thế nào. Nếu chúng ta đi mà không có hàng thì chúng ta phải nghĩ cách khác. 

Trong lúc nói chuyện, xe đã lái về đến khách sạn, Lưu Hồ Tử xuống xe. 

Cuối cùng Giang Nghĩa nói với ông ta: "Sau này làm người trung thực vào, nếu để tôi biết ông còn làm ra chuyện giết người cướp của nữa thì không có chuyện bỏ qua nữa đâu." 

Lưu Hồ Tử còn chưa kịp trả lời, Song Ngư đã đóng cửa xe, nghênh ngang rời đi. 

Thật ra với tính cách của Giang Nghĩa thì người như Lưu Hồ Tử đã bị xử gọn từ lâu, hoàn toàn không chừa cho ông ta đường sống; nhưng lần này lại là tình huống đặc biệt. 

Dù sao thì Lưu Hồ Tử cũng dẫn đường giúp Giang Nghĩa, lấy được hai món đồ thành công, công lao không nhỏ. 

Ưu khuyết điểm bù nhau. 

Giang Nghĩa vẫn lựa chọn để lại cho Lưu Hồ Tử một mạng. 

"Đến phòng thương mại đi." 

Vị trí của phòng thương mại cách vị trí hiện tại của bọn họ không xa lắm, lái xe đến cũng chỉ mất khoảng ba tiếng, đến buổi chiều bọn họ đã đến gần phòng thương mại. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!