Song Ngư đi một vòng quanh cái cây sinh mệnh, vỗ lên đó vài cái, trông cái cây trước mặt này cũng chẳng khác cây bình thường là bao, sao lại không chặt đứt được nhỉ?
Thế giới rộng lớn chuyện lạ gì cũng có, hôm nay coi như được mở mang tầm mắt rồi.
“Phải làm sao đây?” Song Ngư hỏi.
Trong lúc mọi người đều bó tay chịu chết, vẫn là Tưởng Y Vân đứng ra.
Đột nhiên cô ấy giãn cơ lông mày rồi nói: “Tôi nhớ ba từng nói với tôi, cành cây của cây sinh mệnh này rất khó bẻ, bởi vì bên trong cây sinh mệnh có chứa rất nhiều linh hồn, cho dù có bẻ được một cành cây xuống thì trên đó cũng sẽ có rất nhiều linh hồn.
“Sau khi cành lìa khỏi thân cây, chẳng mấy chốc sẽ chết đi, những linh hồn sống nhờ trên cành cây cũng sẽ biến mất, chết trong một thời gian ngắn.
“Vì để không biến mất, những linh hồn này sẽ rất kháng cự, đây cũng là lý do tại sao rất khó chặt đứt được cành cây”
Nói thẳng ra, không phải cành cây cứng thế nào mà là những linh hồn trên đó đều rất quật cường, vì để sống tiếp chúng đã chống lại sự tấn công trước đó của Song Ngư.
Song Ngư trợn tròn mắt, anh ta nói: “Nghe có vẻ thần bí, cũng không biết là thật hay giả. Cứ coi những lời cô nói là thật đi, vậy thì làm sao mới có thể bẻ được cành cây kia? Hơn nữa nếu như giống như những gì cô nói, cành cây lìa thân cây sẽ nhanh chóng chết đi, vậy mộc Ngũ Hành chúng ta mang về còn có tác dụng nữa không?”
Đây đúng là một vấn đề nan giải.
Tưởng Y Vân tiếp tục suy nghĩ.
Một lúc sau, cô ấy chậm rãi lên tiếng: “Ba tôi từng nói, Ngũ Hành là tương sinh tương khắc. Thổ sinh mộc, muốn giữ mộc Ngũ Hành thì cần phải có thổ Ngũ
Hành.
Thổ Ngũ Hành chính là đất thai nghén sự sống.
Giang Nghĩa nhíu mày, cái này rắc rối rồi đây. Nếu như cần có thổ Ngũ Hành mới có thể giữ được mộc Ngũ Hành, vậy thì bọn họ đã làm sai trình tự rồi, phải đi tìm thổ Ngũ Hành trước mới phải.
Vậy thì hiện tại bọn họ đang đứng trước cây sinh mệnh, cũng không có cách nào mang một cành cây về được.
Hành động lần này đã thất bại hoàn toàn sao?
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu rồi.
Song Ngư rất bất lực nói: “Có ý gì? Không lẽ bảo lần này chúng ta đến đây vô ích? Phải quay về tìm đất thai nghén sự sống rồi mới đến đây lần nữa sao?”
Nếu như thật sự như thế, vậy thì bọn họ tổn thất lớn rồi.
Phải biết là, may mắn lắm lần này bão cát mới nhỏ lại, liệu lần sau còn có thể may mắn được như thế nữa không?
Còn cả kiến quân đội kia nữa, nếu lại gặp chúng thì phải làm sao?
Song Ngư lắc đầu liên tục, cũng cảm thấy vô cùng bất lực, sắc mặt của Giang Nghĩa cũng không được tốt lắm, không phải anh sợ thất bại mà là lo không có đủ thời gian.
Còn về Lưu Hồ Tử, ông ta chẳng có vấn đề gì, dù sao thì ông ta cũng chỉ là một người dẫn đường mà thôi.
Ngay tại giờ khắc quan trọng này, Tưởng Y Vân bỗng nhớ ra một chuyện, cô ấy nhìn xuống dưới chân mình, nhìn được một lúc thì đột nhiên bật cười
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!