Dương Quang Chính huýt sáo với Tưởng Y Vân, nói mà không biết ngại: "Không thể so sánh người này với người kia được. Cô nhìn tôi đi, cục cưng vì tôi mà mời nhiều ngôi sao đến để chúc mừng, trong khi có một vài rác thải khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy chán ghét. Đó chính là sự chênh lệch giữa người với người, hết cách rồi, tôi được săn đón thế đấy"
"Tiếc thay, vẫn còn người phụ nữ có mắt như mù, bỏ qua người đàn ông tốt được mọi người chào đón để khổ sở chạy theo một tên rác rưởi bị người đời cười chê, không biết nghĩ ngợi thế nào."
"Phỏng chừng trời sinh mệnh thấp hèn"
Lời này vốn nói cho Tưởng Y Vân nghe.
Nhưng cô ấy không cách nào phản bác.
Có giỏi thì hãy làm một video chúc mừng như thế đi!
Tưởng Y Vân sầm mặt, nói: "Có gì ghê gớm để khoe khoang chứ? Chẳng qua dùng mấy đồng mời ngôi sao đến chúc mừng thôi mà? Làm như bản thân có quan hệ rộng lắm ấy, xì.
"Nếu chúc mừng thật lòng thì sao không mời tất cả mọi người đến tận nơi? Mọi người cùng nhau ăn uống vui chơi, vui vẻ hòa thuận không tốt hơn à?"
Dương Quang Chính nghe xong thì cười lạnh, nói: "Có người ấy à, không ăn được nho thì chê nho xanh. Bản thân không có video chúc mừng nên nói xiên nói xỏ. Mời người đến tận nơi nữa chứ, ha ha, có giỏi thì cô mời đi."
Ban đầu, lời này để châm chọc Giang Nghĩa.
Nào ngờ...
Giang Nghĩa không giận chút nào, ngược lại còn cảm thấy anh ta nói cũng có lý nên anh quay đầu hỏi Tưởng Y Vân: "Em có muốn mời ngôi sao lớn đến tận nơi để chơi với em không?"
Tưởng Y Vân gật đầu lia lịa: "Muốn!"
Giang Nghĩa vừa cười vừa nói: "Được, bây giờ anh sẽ mời bọn họ đến đây, gửi tặng em những lời chúc chân thật nhất"
Càng nói càng bạo, lời nói của Giang Nghĩa trong mắt người thường cực kỳ ngông cuồng và tự đại.
Ai cũng biết, những ngôi sao lớn top đầu, muốn mời một người cũng tốn rất nhiều công sức, nói gì anh còn muốn mời tất cả bọn họ tới?
Có cái rắm ấy.
Đó không còn là vấn đề tiền bạc nữa rồi.
Cần phải có quan hệ đủ sâu rộng, tiền nhiều, hơn nữa đúng dịp người ta đang trống lịch thì mới có thể cùng đến.
Phỏng chừng chỉ cấp bậc như quận trưởng, thị trưởng hoặc cao hơn nữa thì mới có tư cách thực hiện điều đó.
Dương Quang Chính không hề tin, một kẻ cảm thấy mấy chục triệu là đắt đỏ thì sao có thể mời nhiều ngôi sao đến được.
Đúng là vô lý đến nực cười.
Quả nhiên, tất cả mọi người ở đó đều lộ ra biểu cảm cười nhạo, ai nấy lắc đầu liên tục, nhìn Giang Nghĩa như một tên đần.
Dương Quang Chính cười nghiêng ngả: "Không ổn rồi, tôi sắp cười chết mất. Sao trên đời vẫn còn câu chuyện tiếu lâm hay ho đến vậy? Đúng là chém gió không cần bản nháp, trâu cũng bị thổi bay lên trời cao.
"Nếu đây là cuộc thi nói khoác thì anh chắc chắn sẽ đoạt giải nhất, tin chắc là vậy!"
Tất cả mọi người cười vang.
Vẻ mặt của Tương Y Vân rất tệ, cô ấy mất hứng hướng về phía Giang Nghĩa và hỏi: "Anh chắc chứ?"
Giang Nghĩa mỉm cười: "Chuyện nhỏ, cho anh mười lăm phút là được."
Giang Nghĩa ngay lập tức gọi điện cho Song Ngư, bảo anh ta gọi tất cả những ngôi sao lớn kia đến.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!