Trần Lão nói: “Thật ra tôi cũng không rõ tình hình cụ thể thế nào. Trước mắt thông tin tôi biết được thành phần của bột Phệ Tâm là thuốc cực độc dùng nước của rồng và hoa địa ngục chế tạo ra.
“Tôi đoán ông cụ cướp Nhiếp Thiên Kỳ từ chỗ tôi đi chính là muốn cung cấp nước của rồng cho anh ta, từ đó chế tạo ra thứ ghê tởm như bột Phệ Tâm!”
“Cho nên Giang Nghĩa, nếu như cậu thật sự muốn chế tạo ra loại thuốc hoàn toàn giải được bột Phê Tâm thì trừ hoa địa ngục ra còn phải có được nước của rồng nữa.
“Về hoa địa ngục tôi có thể dạy cậu kỹ thuật lai ghép, sau khi cậu học được thì sẽ có.
“Còn nước của rồng thì sư phụ không giúp được cậu rồi.
Giang Nghĩa hiểu rõ, cũng rất cảm kích.
Tất cả những gì Trần Lão nói đều là bí mật sâu thẳm của thành phố Yến, là thứ tuyệt đối không thể tùy tiện nói với người khác.
Trần Lão nói hết cho Giang Nghĩa nghe thật ra cũng đã có chút tư lợi.
Bởi vì cơ quan Khác Thủ tuyệt đối không tham gia vào việc của thành phố Yến, không chống đối ông cụ, ông ta nói những chuyện này với Giang Nghĩa đồng nghĩa với việc chống lại ông cụ.
Đây là điều không được phép.
Nhưng Trần Lão không quan tâm, ông ta cũng không sống được bao lâu nữa, còn có gì phải quan tâm chứ?
“Chuyện có thể nói được tôi đều nói với cậu rồi”
“Không bàn chuyện khác nữa.”
“Bây giờ hãy để tôi truyền lại tầng thứ ba của kỹ thuật lai ghép lại cho cậu, có thể nắm được bao nhiêu thì luyện tập bấy nhiêu vậy, đây đều phải xem năng lực của bản thân cậu rồi!”
Vì thế trong vài tiếng đồng hồ sau đó Trần Lão đã dạy hết những gì mình nắm bắt được cho Giang Nghĩa.
Tầng thứ ba của kỹ thuật lai ghép chính là ghép hoa địa ngục lên cơ thể con người.
Về thao tác thực tế, chín mươi phần trăm giống hệt với lai ghép lên cơ thể động vật nhỏ, chỉ có vài điểm khác thôi.
Dựa vào năng lực của Giang Nghĩa, không mất một ngày đã có thể nắm bắt được tất cả.
Nhưng quay lại chủ đề lúc nãy, anh có thể nắm bắt được hết thì cũng chỉ là lai ghép hoa địa ngục lên cơ thể người mà thôi, giống y hệt những thứ Trần Lão và Nhiếp Thiên Kỳ biết.
Sau đó thì sao?
Hoa địa ngục cũng sẽ không ăn hết tế bào ung thư, chỉ hút đi dinh dưỡng và sức sống con người, khiến người ta khô héo.
Trần Lão nói: “Tôi chỉ nắm bắt được bấy nhiêu đó thôi, Giang Nghĩa, tôi đặt hết tất cả hy vọng lên người cậu. Mong rằng sau này cậu có thể đột phá, hoàn thành những chuyện mà sư phụ tôi chưa hoàn thành được.
“Không chỉ là lai ghép hoa địa ngục lên cơ thể người, mà còn phải để hoa địa ngục hấp thu tế bào ung thư, Giang Nghĩa, cậu nhất định phải giải được đề toán khó nhằng này”
“Chắc chắn!”
Giọng nói của Trần Lão ngày càng nhỏ dần, nói đến chuyện cuối cùng thì đã không còn hơi sức nữa.
Cứ như ngọn lửa cháy sắp tàn, càng ngày càng nhỏ bé, đang tắt dần trong gió.
Giang Nghĩa nắm lấy tay Trần Lão, là một bác sĩ vô cùng xuất sắc, Giang Nghĩa biết chuyện gì sắp xảy ra nên trong lòng dấy lên một nỗi chua xót!
Trần Lão cuối cùng vẫn ra đi.
Ông ta ngồi trên ghế mây, hai mắt nhắm chặt lại, nhiệt độ cơ thể lạnh dần, hô hấp không còn, mạch không còn đạp, ông ta đã rời khỏi thế giới này một cách yên lặng bình yên như thế.
Ông ta đi rất thanh thản.
Bởi vì ông ta đã không còn gì nuối tiếc nữa, trước khi chết có thể dạy toàn bộ những điều mình học được cho Giang Nghĩa thì ông ta đã mãn nguyện rồi.
Những chuyện mình chưa thể hoàn thành cũng đã giao lại cho Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa không hề khóc lóc thảm thiết, chỉ có những giọt nước mắt không tích sự gì cứ rơi mãi.
Anh khẽ cúi đầu, quỳ trước Trần Lão lạy ba lạy.
Ngay vào lúc Giang Nghĩa bái lạy xong đứng dậy, cánh cửa sắt còn lại của vườn hoa được mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào.
Không ai khác chính là gia chủ của cơ quan Khác Thủ mất tích cách đây không lâu – Tưởng Huân!
Ngày nào Giang Nghĩa cũng đến cơ quan Khác Thủ nhưng lâu lắm rồi vẫn không gặp được Tưởng Huân.
Tưởng Huân yên lặng bước đến cạnh Trần Lão, nhìn thấy ông ta mang theo nụ cười rời khỏi thế gian này thì thờ dài một hơi, nói với Giang Nghĩa: “Sự xuất hiện của cậu là hạnh phúc lớn nhất những năm cuối đời của Trần Lão.
Dừng lại giây lát ông ta nói tiếp: “Hậu sự của Trần Lão tôi sẽ toàn quyền xử lý, cậu không cần nhọc lòng vì nó đâu, bây giờ chuyện cậu nên làm chính là dốc hết sức lực nắm bắt tầng thứ ba của kỹ thuật lai ghép, hoàn thành tâm nguyện của Trần Lão.
Chân mày Giang Nghĩa khẽ chau lại, nhìn sang Tưởng Huân, hỏi một câu vô cùng quan trọng: “Kỹ thuật lai ghép Trần Lão dạy tôi sợ là không chỉ vì thiên phú của tôi xuất chúng đúng không?”
Tưởng Huân hừ nhẹ một tiếng trả lời: “Cậu rất thông minh, tôi cũng không giấu gì cậu, Trần Lão dạy cho cậu kỹ thuật lai ghép là do tôi đề xuất.”
Giang Nghĩa hơi ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!