Những lời này khiến Giang Nghĩaai mù mịt không hiểu gì cả, kỹ thuật lai ghép không phải do Trần Lão sáng tạo ra sao?
Sao bây giờ ngay cả chính Trần Lão cũng không thể nắm bắt được thế này?
Thật khiến người ta khó hiểu.
Trần Lão cũng nhìn ra được sự nghi ngờ của Giang Nghĩa, chủ động giải thích: “Như những gì cậu biết, kỹ thuật lai ghép là một loại kỹ thuật y học được tôi chế tạo ra nhằm chống lại bệnh ung thư. Thật ra kỹ thuật này vẫn còn một giai đoạn chưa hoàn thành.
“Trên lý thuyết, kỹ thuật lai ghép trừ tầng thứ nhất lai ghép được thực vật, tầng thứ hai lai ghép được động vật nhỏ ra thì còn tầng thứ ba nữa.
Ông ta quan sát sắc mặt Giang Nghĩa, dừng lại chốc lát.
“Giang Nghĩa, có lẽ cậu cũng đoán ra được, tầng thứ ba này chính là lai ghép hoa lên cơ thể con người! Đây mới chính là tầng cao nhất của kỹ thuật lai ghép.
Vừa nghe đến đây, lập tức cả người Giang Nghĩa đều nổi hết cả da gà.
Đây, đây đúng là nghịch thiên cải mệnh, khiêu chiến với thần mà!
Anh nhớ lại những người thực vật mình gặp ở quận Giang Nam, họ không phải bị lai ghép chung với thực vật rồi đó chứ?
Trần Lão nói: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, chắc chắn cậu đang nhớ đến những người thực vật ở quận Giang Nam đúng không?”
Giang Nghĩa cũng không giấu giếm, trả lời lại: “Đúng vậy, sư phụ, rốt cuộc những người thực vật đó là sao vậy?”
Trần Lão cười khổ, giải đáp những thắc mắc trong lòng Giang Nghĩa từng chút một.
Điều đầu tiên, những người thực vật kia đúng thật là tác phẩm được tạo ra bởi kỹ thuật lai ghép!
Nhưng không phải do Trần Lão làm mà là Nhiếp Thiên Kỳ.
Trần Lão dốc hết sức đấu tranh với căn bệnh ung thư cả một đời, trong tưởng tượng của ông ta, tầngna thứ ba của kỹ thuật lai ghép có thể cấy ghép những bông hoa có sức sống mãnh liệt vào cơ thể con người, sau đó nó sẽ không ngừng hấp thu tế bào ung thư trong cơ thể.
Người và thực vật sống chung với nhau, cùng nhau chống lại căn bệnh ung thư.
Cách nghĩ này rất tốt đẹp, nhưng tiến hành làm thì vô cùng khó khăn.
Chỗ khó không hề nằm ở việc lai ghép hoa lên cơ thể người, thật ra nó không khác biệt gì với việc lai ghép lên động vật nhỏ cả, cho dù là Trần Lão hay Nhiếp Thiên Kỳ đều có thể làm được.
Khó ở chỗ là làm sao để hoa hấp thu tế bào ung thư?
Số hoa được lai ghép không những không hấp thu tế bào ung thư, ngược lại còn hút đi chất dinh dưỡng của con người! Không những không khiến người ta trở nên khỏe mạnh mà còn phá hủy cơ thể họ từng chút một.
Về điều này thì Giang Nghĩa hiểu rất sâu sắc, chính mắt anh nhìn thấy những người thực vật kia bị hoa hút cạn dinh dưỡng như thế nào.
Làm thế nào hoa mới không hấp thu chất dinh dưỡng của con người mà hấp thu những tế bào ung thư khó nhằn kia, đây mới là chỗ khó trong tầng thứ ba của kỹ thuật lai ghép.
Cho đến nay, Trần Lão cũng không có đột phá gì mới.
Nhiếp Thiên Kỳ cũng hệt như vậy.
Nhưng Nhiếp Thiên Kỳ không hề quan tâm chuyện này, bởi vì anh ta không giống Trần Lão, anh ta không hề hứng thú đối với chuyện có loại bỏ được tế bào ung thư hay không, anh ta chỉ thích phụ nữ và tiền tài thôi.
Bây giờ những kỹ thuật mà anh ta nắm giữ đủ để anh ta kiếm được một khoản tiền lớn và vô số người đẹp.
Cho nên Nhiếp Thiên Kỳ mới bị ông cụ cướp đi.
Thật ra cho dù ông cụ không cướp người thì Nhiếp Thiên Kỳ cũng sớm không chịu được nữa, muốn rời bỏ Trần Lão để hưởng thụ thế giới phồn hoa rồi.
Trên thực tế, đúng thật Nhiếp Thiên Kỳ có năng lực để hưởng thụ.
Nhiếp Thiên Kỳ lợi dụng kỹ thuật lai ghép “gà mờ”, lai ghép hoa lên cơ thể con người, tạo ra từng người thực vật một, đóa hoa sau khi hấp thụmd hết chất dinh dưỡng sẽ bị Nhiếp Thiên Kỳ lấy đi dùng để chế tạo bột Phệ Tâm và thuốc giải.
Nói là thuốc giải nhưng cũng chỉ tạm thời khắc chế mà thôi.
Nghe đến đây Giang Nghĩa tò mò hỏi: "Cho nên nếu như sự phụ muốn thì cũng có thể chết tạo ra thuốc giải sao?"
Trần Lão ngượng ngùng cười, nói: “Tôi làm được nhưng tôi không thể làm như thế.
“Tại sao?”
“Có hai lý do. Thứ nhất là do tôi thuộc cơ quan Khác Thủ, theo quy định không thể nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của ông cụ, thứ hai muốn chế tạo ra thuốc giải thì phải hy sinh một số người, để họ trở thành người thực vật. Hành vi vì cứu người mà hy sinh người khác như thế không phải thứ mà thôi theo đuổi.
Giang Nghĩa thở dài một hơi, nói cũng phải.
Nếu như vì chế tạogd ra thuốc giải mà hy sinh tính mạng của người khác thì làm như vậy có ý nghĩa gì chứ? Huống hồ thứ chế tạo ra cũng không phải là thuốc giải thật sự, chỉ có công dụng một lúc, trị ngọn không trị được gốc.
Giang Nghĩa lại hỏi: “Vậy sư phụ, ông có cách chế tạo ra thuốc giải thật không?”
Trần Lão lắc đầu: “Tôi không biết. Chỉ có sau khi biết được thành phần chính xác của bột Phệ Tâm tôi mới có thể chắc chắn được có thể chế tạo ra thuốc giải
thật hay không.
Thành phần bột Phệ Tâm sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!