Giang Nghĩa đứng dậy, bắt tay với Tiêu Học Thần rồi đi ra khỏi phòng.
Kỹ thuật lai ghép, bột Phệ Tâm và nước rồng.
Giang Nghĩa phải có được tất cả những thứ này! Con gái anh ở quận Giang Nam vẫn đang đợi anh, anh không rảnh ở đây lãng phí thời gian.
Rời khỏi đồn cảnh sát.
Giang Nghĩa đưa Lư Á Hiên đến thẳng nhà họ Khác Thủ và giao cô cho Lư Ôn Du.
"Ông nội!"
"Á Hiền!"
Lư Ôn Du bật khóc, vừa bước tới đã ôm chầm lấy cháu gái, vừa mừng vừa sợ, nếu không có ba đoạn video đó, không biết Lư Á Hiên sẽ phải ngồi tù bao lâu. "Ông nội sẽ không bao giờ để con mạo hiểm nữa.
Lư Á Hiên nín khóc, mỉm cười: "Thế thì không được, qua sự việc lần này, con càng chắc chắn rằng sau này mình phải dũng cảm và thông minh hơn, để chiến đấu chống lại các thế lực tà ác!"
Lư Ôn Du lắc đầu nguầy nguậy: "Nói linh tinh, từ nay về sau cháu ở nhà cho ông, không đi đâu nữa hết"
Hai người vừa nói nói cười cười, bầu không khí cũng dịu đi rất nhiều.
Thấy họ như vậy, Giang Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, lúc trước điều anh sợ nhất là Lư Ôn Du sẽ không tha thứ cho mình, bây giờ thấy họ cười thoải mái như vậy, tâm trạng của Giang Nghĩa cũng khá hơn nhiều.
Anh thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp rời khỏi đại sảnh, tới gặp sư phụ của mình - Trần Lão.
Trong vườn hoa ở chốn cũ, Giang Nghĩa gặp được Trần Lão.
Chỉ là giờ phút này, Trần Lão đang ngồi trên cái ghế trong vườn hoa, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, giống như ngọn đèn trước gió.
Giang Nghĩa thấy vậy thì lòng khó chịu lắm, nhưng anh không làm gì được.
Trần Lão đã già, làm lụng vất vả cả đời, tuổi thọ cũng sắp hết, có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Giang Nghĩa đã chú ý đến điều này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy.
Đây không phải thứ mà y thuật có thể chữa được.
Tuổi thọ của một người không thể thay đổi bằng y thuật, bản thân Trần Lão cũng là một bác sĩ cực kỳ giỏi, không cần Giang Nghĩa phải nhắc nhở.
Mọi chuyện đành phó mặc cho số phận.
"Sư phụ.." Giang Nghĩa bước đến gần Trần Lão, nhẹ nhàng gọi tên bác sĩ.
"Ừ." Trần Lão thấy Giang Nghĩa đi tới, trên mặt hiển nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ: "Tới rồi đấy à, cậu học tầng thứ hai lúc trước tôi dạy cậu đến đâu rồi? "Tôi cảm thấy đã không thành vấn đề"
"Thế cơ à? Vậy cậu tập thử tôi xem nào"