Trừ việc có nội gián ra thì không tìm được cách giải thích thứ hai nào hợp lý hơn nữa.
Thực ra bản thân Tiểu Cảnh rất thích cài cắm tai mắt bên cạnh đối thủ của mình, chiêu này ông ta chơi rất thành thạo, cho nên ông ta cực kì đề phòng trò này.
Mỗi một người bên cạnh đều được Tiếu Cảnh tuyển chọn kỹ lưỡng, trải qua một loạt khảo sát mới được giữ lại.
Hơn nữa một khi xuất hiện bất cứ khả năng phản bội nào, Tiểu Cảnh cũng sẽ giết gà dọa khỉ, thủ đoạn giải quyết vô cùng tàn nhẫn, khiến người khác không dám phản bội ông ta.
Tập đoàn Hoa Thượng thành lập lâu như vậy cho đến nay, trên thực tế không một ai thật sự phản bội Tiểu Cảnh.
Nếu có cũng chỉ là nghi ngờ, thậm chí rất nhiều lần là tin đồn thất thiệt.
Nhưng lần này thật sự đã xuất hiện nội gián, hơn nữa còn cắn Tiểu Cảnh một miếng thật mạnh, phá hủy toàn bộ cục diện mà ông ta vất vả, khổ sở bố trí!
Chắc chắn Tiểu Cảnh sẽ không nhẫn nhịn chuyện này!
Là ai?
Rốt cuộc nội gián là ai?!
Tiểu Cảnh quan sát nhóm người, nhìn vào mắt từng người, thực ra ai nấy đều sợ Tiểu Cảnh, không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Bọn họ quen nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Tiểu Cảnh.
Càng như vậy càng khó tìm được nội gián thật sự.
Chính vào lúc Tiếu Cảnh chuẩn bị nổi cơn giận dữ, vài nhân viên cảnh sát xuất hiện ở cửa phòng làm việc, đội trưởng đội cảnh sát bước vào nói: “Ông Tiếu,
theo luật chúng tôi cần triệu tập một nhân viên của ông”
Lúc nói chuyện, vài người cảnh sát đã bước qua khống chế Tiểu Hắc.
Trong đoạn video kia, Tiểu Hắc giết người ngay tại hiện trường, điểm này đã được chứng thực cho nên Tiểu Hắc bị bắt là chuyện ván đã đóng thuyền.
Lúc trước mọi người còn hâm mộ Tiểu Hắc được thưởng, bây giờ ai nấy đều âm thầm cảm thấy may mắn, may mà không phải do mình ra tay.
Tiếu Cảnh không còn lời gì để nói.
Ông ta rất muốn nổi giận nhưng bây giờ ông ta như bồ tát bùn qua sông ngay cả bản thân mình cũng khó giữ, vẫn nên nói ít một chút sẽ tốt hơn.
Sau khi đưa Tiểu Hắc đi, đội trưởng lại cầm hộp quà màu đỏ của Tiểu Hắc lên, lắc lắc nói: “Ông Tiếu, bên trong là gì vậy?”
Đội trưởng mở hộp ra trước mặt mọi người, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng và một tờ giấy nhỏ, trên đó viết mật mã của thẻ ngân hàng.
“Ông Tiếu, xa xỉ quá nhỉ
Đội trưởng lắc tấm thẻ ngân hàng hỏi: “Trong đây có bao nhiêu tiền? Ba trăm triệu, ba tỷ hay ba mươi tỷ?”
“Có liên quan gì đến cậu?” Tiểu Cảnh khinh thường nói.
Đội trưởng mỉm cười: “Vô duyên vô cớ cho cấp dưới nhiều tiền như vậy, chuyện này không bình thường đâu.
Tiếu Cảnh cười lạnh: “Tiểu Hắc là chàng trai mà tôi rất thích, tôi thấy cậu ta chưa lấy vợ nên cho cậu ta một số tiền để cậu ta mua nhà lấy vợ, có vấn đề gì sao? Tiền này là của tôi, tôi muốn cho ai còn cần sự đồng ý của cảnh sát à?”
Thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng về mặt pháp lý thật sự không có vấn đề gì, ông ta muốn cho tiền ai thì cho, hơn nữa hình như cũng không cần báo cáo, điều này không thể cấu thành tội hối lộ được.
Đội trưởng đặt thẻ ngân hàng xuống: “Tất nhiên, ông Tiếu giàu như vậy lại có lòng thương người, cảnh sát chúng tôi không lo nổi. Nhưng có một chuyện khác tôi muốn hỏi thăm ông Tiếu, căn cứ manh mối mà chúng tôi nắm giữ, cha con nhà họ Tiền từng uống trà ở phòng làm việc của ông Tiếu, sau khi uống xong thì ngất xỉu bị người ta đưa đi rồi giao cho hai người đàn ông mặc áo sơ mi”
“Ông Tiếu, ông có thể đưa ra lời giải thích hợp lý không?”
Đây là thẳng thắn gây rắc rối, chĩa mũi giáo về phía Tiểu Cảnh, ý của câu đó là: Tiểu Cảnh chính là kẻ đứng sau lưng, hung thủ thật sự tổ chức khống chế cha con nhà họ Tiền!
Trên thực tế đúng là như vậy.
Nhưng Tiểu Cảnh là ai? Sao ông ta có thể bị vấn đề này làm khó được?
Chỉ cần không phải do ông ta chính tay giết người, ông ta có một trăm cách để thoát tội.
Tiếu Cảnh lên tiếng với vẻ vô cùng kiêu căng: “Đội trưởng, xin chú ý lời nói của cậu, cậu đã nói sai rất nhiều chỗ!”
“Ồ? Xin ông Tiếu chỉ rõ.
“Đầu tiên cha con nhà họ Tiền không uống trà ở chỗ tôi mà là uống rượu. Gần đây cha con bọn họ thất nghiệp đến nhờ tôi giúp đỡ tìm việc, chúng tôi vừa uống vừa trò chuyện. Tửu lượng của cha con họ rất tệ, uống hết một ly đã choáng váng nên ngủ ở chỗ tôi.
Khựng lại một lúc, Tiểu Cảnh nói tiếp: “Tôi là người có tấm lòng nhiệt tình, gặp chuyện này sao có thể không lo? Cho nên tôi bảo người đưa cha con nhà họ Tiền về nhà, kết quả vừa đưa đến cửa lớn đã gặp phải hai người đàn ông mặc áo sơ mi, họ nói là cấp dưới của cha con nhà họ Tiền nên đưa người đi mất”
Chuyện này Tiếu Cảnh không nói dối.
Hai người đàn ông áo sơ mi kia thật sự là cấp dưới của cha con nhà họ Tiền!
Ông ta tiếp tục lên tiếng: “Làm sao người của tôi biết cấp dưới của cha con nhà họ Tiền lại là người hâm mộ trung thành của Thôi Oánh được? Thế mà lại đưa cha con nhà họ Tiền đến thẳng buổi hòa nhạc giao cho Uông Trị, bắt tay với Uông Trị giết chết cha con nhà họ Tiền”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!