Nhiếp Thiên Kỳ không nói gì cả, chỉ kêu lên: "Ông cụ, cứu tôi!"
Đứng trước tình thân và quyền lực, ông cụ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ông ta im lặng chốc lát, bỗng giận dữ hét to với Thân Khả Hân: “Con đúng là gan to bằng trời! Cậu Nhiếp là khách quý của tập đoàn Hoa Thượng, cả ông lão như ba cũng phải kính trọng đôi phần, không ngờ con lại muốn giết cậu Nhiếp chỉ vì một con hầu, đúng là không để ông đây vào mắt!”
“Khả Hân, con đã biết lỗi của mình chưa?”
Thân Khả Hân nghe vậy thì trái tim như vỡ vụn, cô ta ngẩng đầu nhìn ông cụ, người này còn là ba của mình ư?
Tuy xưa giờ ông cụ luôn luôn nghiêm khắc nhưng từ nhỏ đến lớn, ông ta luôn yêu thương Thân Khả Hân, là kiểu tình thương của cha không bao giờ biểu lộ ra ngoài nhưng vẫn cảm nhận được...
Vì sao bây giờ lại...
Tất cả chỉ vì hai chữ: Lợi ích.
Quyền lực, tiền bạc, địa vị, tất cả lợi ích từ ba thứ trên đã làm ông cụ thay đổi.
Thân Khả Hân hiểu rõ vấn đề này.
Nhưng hiểu là hiểu, cô ta vẫn không chấp nhận, cảm thấy chua xót và ấm ức vô cùng.
“Con biết lỗi rồi”
Thân Khả Hân lựa chọn thỏa hiệp, từ nhỏ đến lớn cô ta đều như thế, chưa từng chống đối lại ông cụ.
Ông cụ gật đầu và nói tiếp: “Nếu đã biết sai thì hãy xin lỗi cậu Nhiếp.
“Sao ạ?”
Thân Khả Hân hoàn toàn ngơ ngác.
Bảo cô ta nhận sai với ông cụ cũng được, không thành vấn đề, có điều muốn cô ta xin lỗi Nhiếp Thiên Kỳ khiến cô ta khó chịu còn hơn bị giết chết! Chị em của mình bị ức hiếp mà mình còn phải xin lỗi anh ta hay sao?
Trên đời này có chuyện như vậy ư?
“Không!” Thân Khả Hân dứt khoát từ chối.
“Con nói gì?”
“Con nói con sẽ không xin lỗi tên cặn bã này đâu!”
"To gan!"
Ông cụ bước lên mấy bước, nâng tay lên rồi cho cô ta một bạt tay, cái tát này đã khiến lòng tự trọng và tình cảm của Thân Khả Hân mất sạch hoàn toàn.
Chỉ còn lại một dấu tay đỏ ửng.
“Nói xin lỗi mau!” Ông cụ lại giận dữ hét lên.
Thân Khả Hân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào ông cụ bằng đôi mắt đỏ bừng, có thể cảm nhận rất rõ tất cả nỗi niềm như phẫn uất, oan ức, không cam lòng từ trong ánh mắt của cô ta.
Lúc này người thỏa hiệp trước lại là Nhiếp Thiên Kỳ.
Anh ta thấy sự việc ngày càng ầm ĩ thì run như cầy sấy, nếu mình hại hai cha con Thân Khả Hân và ông cụ trở mặt thành thù, chắc chắn họ sẽ hận mình.
Tuy rằng bản thân anh ta vô cùng quan trọng đối với tập đoàn Hoa Thượng nhưng tuyệt đối không ai sẵn sàng chịu bị cả ông cụ lẫn Thân Khả Hân căm hận.
Đó chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Thế là anh ta bèn tằng hắng một cái, chủ động lên tiếng: “Được rồi được rồi, đàn ông chân chính không hơn thua với đàn bà, tôi sẽ không so đo với một người phụ nữ. Huống chi tôi chỉ bị thương nhẹ mà thôi, ông cụ, ông đừng trách cô Thân nặng lời thế, chuyện này coi như kết thúc tại đây được không?”
Căn phòng yên lặng hồi lâu.
Sau đó ông cụ mới từ từ đáp lại: “Nể mặt cậu Nhiếp khoan dung rộng lượng, ba không truy cứu trách nhiệm của con nữa, có điều còn phải nhớ cho kỹ, sau này nếu con còn không kính trọng cậu Nhiếp, ba sẽ lột da của con! Bây giờ ba phạt con ba ngày không được ra khỏi cửa, ở nhà đóng cửa sám hối cho ba! Quay về!"
Thân Khả Hân không nói gì, cố nén không cho nước mắt trong đôi mắt rơi xuống, cô ta cắn môi, kiên cường ra khỏi phòng.
Tiểu Dao vội vàng bước qua và cởi dây thừng giúp Tiểu Mai, sau đó dẫn cô ta rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ông cụ, Nhiếp Thiên Kỳ và một đám cấp dưới, bầu không khí lúc này có hơi xấu hổ.
Nhiếp Thiên Kỳ gãi đầu rồi nói: “Cảm ơn ông cụ đã cứu tôi một mạng”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!