Bên kia, Tiếu Cảnh đã trở lại trụ sở chính của tập đoàn Hoa Thượng, đến văn phòng của ông cụ.
Lúc này, ông cụ đang dốc sức làm việc, ông ta giống như một vị hoàng đế, khống chế và quản lý cả thành phố Yến, hằng ngày mỗi ngóc ngách xảy ra chuyện gì đều hoàn toàn do ông ta khống chế.
Một thành phố Yến như vậy không thể bị người khác "cướp đi" được.
"Về rồi đấy à?" Ông cụ không thèm nhìn ông ta đã nói.
"Tôi về rồi đây." Tiểu Cảnh ngồi trên ghế, thở dài một hơi: "Tình hình không tốt lắm, tôi đã thử cậu ta hai lần liên tiếp nhưng đều thất bại, Giang Nghĩa quả nhiên là một kẻ khó đối phó, cho nên phải cẩn thận.
Tình hình như vậy cơ bản cũng nằm trong tính toán của ông cụ.
Vừa duyệt tài liệu, ông ta vừa nói: "Từ lúc cậu ta dám gióng trống khua chiêng tiến vào thành phố Yến, tôi đã biết đây là một kẻ khó đối phó. Trước hết để yên cho cậu ta một thời gian đã, không cần để ý cậu ta."
Không cần để ý cậu ta?
Tiểu Cảnh hơi bất ngờ, hỏi: "Ý ông là gì? Cứ để Giang Nghĩa làm càn ở thành phố Yến à?"
Ông cụ cười: "Toàn bộ thành phố Yến đều trong tầm kiểm soát của tôi, cậu ta làm gì được?"
Tiểu Cảnh nói: "Giang Nghĩa mới đến thành phố Yến, đứng còn chưa chắc chân, theo binh pháp, không phải chúng ta nên chèn ép khí thế này, đánh cho cậu ta trở tay không kịp sao?"
Đúng là nên như vậy.
Nhưng...
Ông cụ nhìn Tiếu Cảnh, hỏi: "Ông cũng thử rồi, hiệu quả không tốt, chẳng những không thể khiến cậu ta nhụt chí, ngược lại càng làm cho khí thế của cậu ta mạnh hơn, làm vậy thêm vài lần, Giang Nghĩa sẽ thực sự vùng dậy đấy"
Dừng một chút, ông ta tiếp tục nói: "Binh pháp cũng có nói, lúc nhuệ khí quân địch dâng cao thì phải tránh đi, khí thế lúc này của Giang Nghĩa đang thịnh, lúc này chúng ta cần gì phải đánh với cậu ta?"
"Người cần lo lắng không phải chúng ta, mà là cậu ta"
"Chúng ta có nhiều thời gian, có thể từ từ chơi với cậu ta. Giang Nghĩa lại không đợi được, con gái cậu ta trúng bột Phệ Tâm, không có thời gian để chơi với chúng ta."
"Chờ lâu rồi, Giang Nghĩa trở nên lo lắng, nhuệ khí của cậu ta sẽ mất, tới khi đó chúng ta lại giải quyết không phải là càng thích hợp hơn sao?"
Nghe vậy, đúng là rất có lý.
Tiểu Cảnh gật đầu: "Là tôi sơ ý rồi, ông cụ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Nên làm gì thì làm đó?" Ông cụ không ngẩng đầu lên: "Dựa theo tình hình bình thường, ngày mốt chúng ta sẽ đi lấy một lô hàng từ biệt phủ Thành Văn, bán lại cho đám người nước ngoài kia là có thể kiếm được một món kếch xù. Chuyện này không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông đã xử lý xong bên phía biệt phủ Thành Văn chưa?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!