Đây... Là tình huống gì thế?
Ngụy Viên sững sờ. Sao lại có người dám nói chuyện như vậy với Độc Hoa Khuê chứ?
Muốn chết sao?
Độc Hoa Khuê cũng sửng sốt thật lâu mới phản ứng lại. Cô ta đã lớn tới ngần này tuổi nhưng vẫn chưa có ai dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô ta.
“Thằng ranh khốn nạn, mày dám mắng tạo sao?”
“Sao nào? Cô không đáng bị mắng à?”
Cơn nóng giận đã hoàn toàn bùng lên, cho dù Ngụy Viên có tiếp tục ngăn cản cũng không được.
Độc Hoa Khuê vô cùng giận dữ. Cô ta nhảy dựng lên rồi giơ tay tát vào mặt Giang Nghĩa.
Nhưng Giang Nghĩa không phải là Ngụy Viên nên làm sao anh có thể đứng yên cho cô ta đánh mình?
Độc Hoa Khuê vừa nhấc tay lên thì Giang Nghĩa đã nắm lấy cổ tay của cô ta rồi bóp mạnh khiến Độc Hoa Khuê kêu gào ầm ĩ.
“Buông tạo ra! Đau quá!”
“Ranh con khốn kiếp, mày có biết tao là ai không? Mày dám đối xử với tao như vậy thì tao sẽ giết mày đấy!”
Giang Nghĩa hừ lạnh: “Chuyện đã tới nước này mà còn nói năng ngông cuồng. Loại đàn bà đanh đá như cô đáng ăn đòn lắm!”
Lời vừa dứt thì anh lại giơ tay và giáng cho Độc Hoa Khuê một cái tát.
Chát
Bàn tay to lớn và rắn chắc tát mạnh vào mặt Độc Hoa Khuê rồi để lại dấu bàn tay cực kỳ rõ ràng.
Cái tát thẳng tay này khiến Độc Hoa Khuê lập tức choáng váng.
Sống ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên có người tát cô ta như vậy.
“Mày dám đánh tạo ư?”
Chát!
Lại thêm một cái tát khác.
Độc Hoa Khuê trừng mắt nhìn Giang Nghĩa rồi quát: “Mày xong đời rồi. Chúng mày đều tiêu rồi. Tạo phải giết chết đám chúng mày...
Chát!
Lại là một cái tát tiếp theo.
Giang Nghĩa lạnh lùng nói: “Miệng của cô thật sự quá thối, để tôi giúp cô súc miệng!”
Chát, chát, chát.
Độc Hoa Khuê bị tát liên tiếp mấy lần đã trở nên hoảng loạn. Chỉ cần cô ta dám cãi lại thì Giang Nghĩa sẽ không nói hai lời mà tát ngay vào mặt cô ta, cuối cùng anh đã đánh Độc Hoa Khuê đến mức ngay cả mẹ cô ta cũng không nhận ra.
“Cút đi”
Sau khi tát một trận xong, Giang Nghĩa đẩy mạnh khiến Độc Hoa Khuê trông như một con chó nhà có tang, bị anh đẩy lộn nhào ra ngoài.
Cô ta ngồi dưới đất, lấy tay che mặt rồi nói: "Được, được lắm! Mày là người đầu tiên dám đánh tao như vậy. Chúng mày cứ đợi đấy, tao sẽ gọi điện thoại cho người đàn ông của tao. Tao sẽ giết chết chúng mày!”
Bây giờ Ngụy Viên thật sự cuống cuồng.
Thực ra, Độc Hoa Khuê có thể trở thành chị đại của băng xã hội đen và dám thu tiền thuê mặt bằng ở khu vực này đều là do người đàn ông tài ba của cô ta.
Người ta nói rằng: chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Đây chính là quy luật này.
Ngụy Viên sốt ruột lên tiếng: “Cậu Giang, tiêu rồi! Cậu gặp họa lớn rồi! Nhân lúc người đàn ông của cô ta vẫn chưa đến thì cậu hãy chạy nhanh đi, nếu chậm trễ thì có thể không kịp nữa đâu”
Giang Nghĩa bình tĩnh hỏi lại: "Người đàn ông của cô ta ghê gớm lắm à?”
“Đương nhiên rồi!” Ngụy Viên trả lời: “Người đàn ông của Độc Hoa Khuê chính là vua một cõi ở vùng này đấy. Đàn em của anh ta có mấy chục người, ai gặp cũng sợ. Đó chính là Phì Trung ngang ngược và lỗ mãng đấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!