Độc Hoa Khuê tiếp tục nói: “Bởi vì cô đã phát triển mạnh mẽ và ra vẻ ngạo mạn nên tôi không thể tiếp tục thu tiền thuê mặt bằng theo tiêu chuẩn trước đây được nữa. Ngụy Viên, tôi muốn cô nhượng lại 20% cổ phần của công ty cho tôi. Hàng tháng, ngoại trừ nộp số tiền thuê là một tỷ năm trăm triệu đồng thì cô còn phải chia lợi nhuận cho tôi theo số cổ phần công ty”
“Cô nghe rõ chưa?"
Viền mắt của Ngụy Viên đỏ hoe. Cô ta từng gặp những người không biết xấu hổ nhưng chưa bao giờ thấy ai không biết xấu hổ như vậy.
Quả là ăn hiếp người khác quá đáng!
Không trả một xu nào mà lại muốn lấy 20% cổ phần của công ty ư? Ngoài số tiền thuê mặt bằng hàng tháng thì còn phải chia hoa hồng cho chị dựa vào số cổ phần công ty?
Dựa vào đâu chứ?
Chỉ dựa vào việc chị không biết xấu hổ thôi sao?
Ngụy Viên từ chối ngay tại chỗ: “Không được. Em không thể chấp nhận yêu cầu vô lý như vậy!”
Sắc mặt của Độc Hoa Khuê lập tức biến đổi.
Cô ta đứng dậy rồi giơ tay tát ngay vào mặt Ngụy Viên một cái thật mạnh.
Chát!
Ngụy Viên bị tát tới mức lùi về phía sau vài bước. Khuôn mặt cô ta đau buốt, nóng rát và còn lưu lại năm dấu ngón tay màu đỏ.
Độc Hoa Khuê nói với vẻ mặt lạnh lẽo: “Cô phải hiểu rõ rằng, tôi tới đây không phải để thương lượng mà là để thông báo cho cô biết. Nếu hôm nay cô không nhượng lại cổ phần công ty cho tôi thì đừng có bao giờ nghĩ tới chuyện mở cửa hàng này nữa.
“Cô có thể báo cảnh sát và cũng có thể đi tìm Giang Sơn Ấn. Nhưng tôi nói cho cô biết, bọn họ chỉ có thể bảo vệ cô một lúc chứ không thể che chở cô cả đời
đâu!”
“Chỉ cần họ rời đi, tôi có thể lập tức đùa bỡn với cô theo ý muốn của mình!”
“Ngụy Viên, cô cho rằng đôi cánh của mình đã đủ cứng cáp để bay khỏi lòng bàn tay của tôi rồi sao? Tôi tặng cho cô vài chữ: mơ mộng hão huyền!”
Mỗi một chữ như một nhát dao cứa vào lòng người.
Ngụy Viên che mặt, vừa lo lắng vừa tức giận, vừa oán hận lại vừa buồn bã. Làm sao một người dân bình thường và nhỏ bé như cô ta có thể đấu lại chị đại Độc Hoa Khuê này?
Vậy...
Vậy cô ta cũng sẽ bị Độc Hoa Khuê ức hiếp suốt đời sao?
Trong lòng cô ta cảm thấy đau khổ.
Nước mắt rơi xuống một cách mất kiểm soát.
Vào thời điểm tuyệt vọng và bất lực nhất, một loạt tiếng bước chân chợt truyền đến, một người đàn ông bước ra từ trong công ty.
Là Giang Nghĩa.
Anh vừa đi vừa nói: “Cô đừng mong có thể lấy được một xu tiền thuê mặt bằng nào trong hôm nay.
Người này chính là Giang Nghĩa!
Ngụy Viên và Độc Hoa Khuê đều sửng sốt rồi đồng thời quay đầu nhìn qua.
“Anh là ai?” Độc Hoa Khuê tuyệt nhiên không thèm để ý tới Giang Nghĩa.
“Nhà họ Đinh, Giang Nghĩa.
Độc Hoa Khuê nhìn Giang Nghĩa từ trên xuống dưới rồi mỉm cười.
“Ôi, người nhà họ Đinh à! Lại thêm một người không biết tự lượng sức. Không phải chỉ là một gia tộc nhỏ bé chẳng mấy tiếng tăm sao?”
“Nếu không ôm đùi Giang Sơn Ấn thì ai sẽ biết tới các người chứ?”
“Loại người như anh chỉ là một tên rác rưởi mà cũng dám ra ngoài làm bộ làm tịch à? Lại còn muốn cứu người khỏi bàn tay của Độc Hoa Khuê tôi?”
Giọng điệu của Độc Hoa Khuê cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn không hề coi Giang Nghĩa ra gì.
Ngụy Viên ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Cậu Giang, cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, tôi có thể xử lý được”
Độc Hoa Khuê gật đầu: “Đúng vậy. Nếu cô sớm có thái độ thế này thì cần gì phải chịu thêm một cái tát?”
Ngụy Viên biết thế lực của Độc Hoa Khuê.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!